“Cô nương sai nô tỳ hỏi thăm, Hoa Dương quận chúa là phu nhân nguyên phối của Trường Xuân Hầu, đã qua đời mấy năm rồi.”
Lạc Sanh dùng sức cắn cắn môi, giọng nói vẫn duy trì bình tĩnh: “Mất như thế nào?”
“Mười hai năm trước Trấn Nam Vương phủ xảy ra chuyện, Hoa Dương quận chúa chủ động đưa ra ý muốn hợp ly, phủ Trường Xuân Hầu trọng tình nghĩa không đồng ý, sau đó Hoa Dương quận chúa liền ngã bệnh, đại khái là tích tụ nhiều trong lòng, nằm trên giường bệnh triền miên mấy tháng thì đi…”
Hồng Đậu ở bên cạnh nghe xong thì bĩu môi: “Phủ Trường Xuân Hầu trọng tình nghĩa? Phi, ta không có nhìn ra.”
Lạc Sanh nhìn về phía Hồng Đậu.
Giọng của tiểu nha hoàn vang dội thanh thúy, phi một tiếng mới nói: “Nếu như phủ Trường Xuân Hầu trọng tình nghĩa, vì sao một trai một gái nguyên phối phu nhân để lại còn không tốt được bằng con cái của kế thất? Nô tỳ không hiểu những thứ loanh quanh lòng vòng đó, chỉ biết người nào sống tốt thì người đó mới thật sự được sủng ái.”
Lạc Sanh im lặng.
Người nào sống tốt thì người đó mới thật sự được sủng ái, đây thật đúng là lời nói thật, không tin thì nhìn Lạc cô nương sẽ biết.
Đổi lại là tỷ muội Lạc Anh đùa giỡn Vương gia, dưỡng trai lơ mà xem, không bị Lạc đại đô đốc tát chết mới là lạ.
“Sao lại nói đến được sủng ái gì rồi.” Giọng điệu của Lạc Sanh bình tĩnh, nhưng nếu là người hiểu biết Thanh Dương quận chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444381/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.