Lạc Sanh nghĩ tới Vệ Hàm.
Lạnh nhạt, nhạy bén, nguy hiểm, bởi vì có mấy ngày ở chung ngắn ngủi mới biết người nam nhân này ăn có hơi nhiều, đây là toàn bộ ấn tượng Vệ Hàm để lại cho Lạc Sanh.
Khó trách Khai Dương Vương danh chấn thiên hạ lại xuất hiện ở Trấn Nam Vương phủ bỏ hoang, thì ra là thân mang hoàng mệnh, muốn một lưới bắt hết những người còn sống sót của Trấn Nam Vương phủ.
Đáy lòng Lạc Sanh là một mảnh lạnh lẽo, nghĩ đến Vân Động đã đề cập rằng Trấn Nam Vương phủ có một vài cá lọt lưới, lại dâng lên một tia mong đợi.
Có phải điều này có nghĩa là ngoại trừ Tú Nguyệt và ấu đệ, ngày ấy còn có người khác trốn thoát khỏi Trấn Nam Vương phủ?
Lạc Sanh điều chỉnh cảm xúc, bất động thanh sắc hỏi: “Nếu phụ thân phụ trách lãnh binh vây công Trấn Nam Vương phủ, vì sao còn có cá lọt lưới?”
“Mỗi vương phủ đều có phủ binh, phủ binh của Trấn Nam Vương phủ lại càng tinh nhuệ cường hãn hơn, dưới sự vây công mà trên dưới vương phủ lại có nhiều người như vậy, khó tránh khỏi có một vài người may mắn chạy thoát. Nghĩa phụ có thể ngăn phu thê Trấn Nam Vương và ấu tử đã là hoàn thành nhiệm vụ, còn một vài người râu ria chạy thoát được thì cũng bỏ chạy…”
Ấu tử?
Nghe hai chữ ấy, tim Lạc Sanh ngừng đập một nhịp trong chớp mắt, đầu óc ngay lập tức trở nên trống rỗng.
Không phải Tú Nguyệt nói Bảo Nhi chạy thoát rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444368/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.