Ánh mắt Lạc Sanh sáng ngời: “Lý thần y? Chính là vị Lý thần y có thể làm người chết sống lại, làm thịt mọc ra từ xương trắng?”
Lạc Nguyệt không nhịn được hừ nhẹ: “Đến Lý thần y cũng không biết là người nào, còn phải hỏi nhiều như vậy ——”
Lạc Sanh đột nhiên nhìn về phía nàng ta, thần sắc nghiêm khắc: “Người lớn nói chuyện, đừng có xen mồm!”
Lạc Nguyệt không phục lẩm bẩm: “Ngươi mới chỉ lớn hơn ta một tuổi ——”
“Ta đã cập kê, mà ngươi còn chưa trưởng thành.” Giọng Lạc Sanh lãnh đạm, lại một tiễn trúng đích.
Lạc Nguyệt nhất thời không biết nói gì nữa, trong mắt hiện lên tuyệt vọng.
Không phải ảo giác của nàng ta, Lạc Sanh thật sự đã thay đổi, mồm mép trở nên vừa nhanh nhẹn lại vừa hung dữ.
Những ngày sau này phải sống thế nào đây?
Lạc Sanh không hề để ý tới Lạc Nguyệt, nhìn về phía Bình Lật.
Bình Lật gật đầu: “Đúng là vị Lý thần y ấy.”
Ngay cả Vương thái y cũng không nhịn được nói: “Trên đời này trừ Lý thần y, còn ai có thể đảm đương danh thần y chứ?”
Môi Lạc Sanh chậm rãi nở một nụ cười.
Đúng vậy, trên đời này trừ Lý thần y, còn ai có thể đảm đương danh thần y?
Mười hai năm trước như thế, mười hai năm sau cũng như thế.
Mà Lý thần y có thể kéo người từ quỷ môn quan trở về thế mà lại ở kinh giao, đây có phải là một chút thương hại khó có được của trời cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444344/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.