Thịnh Tam Lang còn đang dại ra.
Đã nói là lợn rừng to dọa người mà, vì sao thứ biểu muội nghĩ đến chính là giò heo ăn mày?
Từ từ, hắn chỉ từng nghe nói gà ăn mày, giò heo ăn mày là cái gì?
Lạc Sanh rất là thông cảm với hắn.
Tin tức kéo đai lưng của nam nhân xuống, đối với bất cứ một người nam nhân nào mà nói có lẽ sẽ để lại ấn tượng sâu đậm, dù sao cũng phải cho người ta chút thời gian thích ứng.
Nhìn con lợn rừng còn đang co giật, Lạc Sanh kiên nhẫn giải thích: “Lúc trước đã đồng ý với biểu ca, làm một món ăn cho huynh.”
Biểu tình cứng đờ của Thịnh Tam Lang khôi phục linh hoạt.
Nghĩ tới, đây là dùng việc để Lạc biểu muội ở lại thành Nam Dương hai ngày đổi lấy đó.
Thịnh Tam Lang lập tức nhớ đến dư vị món cá sốt cay làm hắn tâm tâm niệm niệm kia, lại nhìn con lợn rừng nằm trên mặt đất không biết đã ăn bao nhiêu đao liền có chút không cam lòng: “Biểu muội, không bằng làm cá đi, làm cá sốt cay ấy, một con cá hoàn hoàn chỉnh chỉnh vừa tươi ngon vừa ngon miệng…”
Lạc Sanh đánh vỡ vọng tưởng của Thịnh Tam Lang: “Không có cá. Thịt lợn rừng cũng rất tươi ngon, cũng đủ nhiều người chúng ta ăn.”
Thịnh Tam Lang còn muốn giãy giụa, đón nhận ánh mắt bình tĩnh sáng ngời của thiếu nữ thì lập tức thanh tỉnh.
Biểu muội không chọc được!
“Vậy… nghe biểu muội.”
Nghe ra sự tiếc nuối trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444317/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.