Sao mà có tâm tình tốt được đây?
Càng ngày càng gần đến nhà hơn, nàng sợ hãi, thấp thỏm, gấp gáp, lại ôm một tia may mắn, duy chỉ không có cao hứng.
Thịnh Tam Lang bị nghẹn họng, cười gượng nói: “Biểu muội thật biết nói giỡn.”
Nhưng đón lấy ánh mắt giống như hồ sâu của thiếu nữ, Thịnh Tam Lang cười không nổi nữa.
Trông Lạc biểu muội… có vẻ thật sự không cao hứng.
Nhưng đây là vì sao, có thể về kinh không nên vui vẻ sao?
“Vậy… vì sao tâm tình biểu muội không tốt?”
Lạc Sanh không có cách nào trả lời vấn đề này của Thịnh Tam Lang, mắt nhìn về phía xa xa: “Ta muốn chơi ở thành Nam Dương mấy ngày.”
Thành Nam Dương?
Thịnh Tam Lang không khỏi nhíu mày.
Tuy rằng thành Nam Dương là nơi dừng chân tiếp theo, nhưng không cần phải ở lại mấy ngày chứ?
“Không phải biểu muội vội vã về kinh ư, vì sao muốn chơi ở thành Nam Dương?” Thịnh Tam Lang nghĩ sao nói vậy, có nghi hoặc liền hỏi ra.
“Đi đường mãi có hơi phiền muộn.”
Thịnh Tam Lang chớp chớp mắt: “Vậy thì biểu muội nghỉ ngơi mấy hôm ở thành Nam Dương xong có phải tâm tình sẽ tốt hơn không?”
Nếu không phải vì món cá sốt cay làm hắn thương nhớ đêm ngày kia, một đại nam nhân như hắn sẽ để ý đến tâm tình của biểu muội à?
Tất nhiên sẽ không!
Thịnh Tam Lang cảm thấy một trận chua xót thay bản thân.
Lạc Sanh thấy Thịnh Tam Lang chấp nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444300/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.