“Giả tạo?” Hồng Đậu vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra, “Vậy thì nô tỳ an tâm rồi.”
Việc cô nương giả tạo một phong thư căn bản không tính là chuyện lớn, chỉ cần không có tiểu đề tử nào không biết xấu hổ tranh sủng cùng nàng ấy là tốt rồi.
Khóe miệng Lạc Sanh hơi nhếch lên.
Khi nàng còn là Thanh Dương quận chúa từng có bốn đại nha hoàn, mỗi người đều xuất sắc có năng lực, lại không ai có phong cách riêng như Hồng Đậu.
Tuy nhiên có một phong cách riêng như vậy rất thích hợp với nàng.
Nhưng nghĩ đến việc này, Lạc Sanh lại rơi vào trầm mặc.
Nhà tan cửa nát, có lẽ bốn đại nha hoàn của nàng cũng không còn nữa, người thân nàng để ý nhất giờ như thế nào rồi?
Đây mới đúng là lý do nàng nóng lòng thoát thân khỏi Kim Sa, không có cơ hội nào tốt hơn so với việc lấy lý do về kinh để tìm tòi đến tột cùng càng thuận lý thành chương hơn.
Vì thế, giả tạo một phong thư của Lạc đại đô đốc đương nhiên không có gì để mà do dự.
ฅ^•ﻌ•^ฅ
Tiểu viện nơi Lạc Sanh ở bao phủ bởi bóng đêm yên tĩnh, một tòa đình bát giác hóng gió lại đang náo nhiệt.
“Nhị ca huynh bắt nạt người quá, dựa vào cái gì mà lại là đệ đưa Lạc biểu muội?” Thịnh Tam Lang ngồi với tướng rất là khí thế, vô cùng bất mãn với đề nghị của Thịnh Nhị Lang.
Thịnh Nhị Lang cười tủm tỉm lắc lắc quạt xếp: “Cũng không thể để Tứ đệ đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444296/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.