Lạc Sanh trợn mày lên.
Đầu xuân nước trong hồ vẫn lạnh, thân thể Lạc Thần lại yếu, nàng chính là lo lắng điều này.
Quả nhiên đứa trẻ kia đã nóng lên.
Lạc Sanh nhắm mắt, trong đầu hiện lên rất nhiều khuôn mặt y giả.
Thân thể mẫu thân của nàng không tốt, y giả tới tới lui lui vương phủ, nàng rõ ràng hậu quả nghiêm trọng của một trận phong hàn nhất.
Nếu không chữa tốt là phải mất mạng người.
Tưởng tượng đến thiếu niên miệng không đúng lòng kia, tim Lạc Sanh treo lên.
Việc này vì nàng mà xảy ra, nàng không thể ngồi yên không nhìn đến.
“Đi xem xem.” Lạc Sanh đứng dậy đi ra ngoài.
Hồng Đậu lại rót một ly trà, vội vàng đuổi theo.
ฅ^•ﻌ•^ฅ
Ở chỗ Lạc Thần đã có không ít người.
Đại thái thái đang dò hỏi tình huống với đại phu, vừa thấy Lạc Sanh vào thì lộ ra một nụ cười: “Biểu cô nương tới rồi.”
“Đại cữu mẫu, đệ đệ ta giờ thế nào?”
Đại thái thái chịu đựng lo lắng trấn an nàng: “Chỉ là bị cảm lạnh, nghỉ ngơi cho khoẻ nhất định sẽ không có việc gì.”
Biểu cô nương không tới thêm phiền là a di đà phật rồi, biết quá nhiều không có tác dụng.
“Thật sự không có việc gì sao?” Lạc Sanh không hỏi Đại thái thái, mà ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đại phu có bộ râu trắng.
Từ lâu lão đại phu đã nghe hung danh của biểu cô nương Thịnh gia, không khỏi rụt rụt cổ, nói mấy câu như lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444271/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.