Chương 7- Hoa hạnh nở rộ
Edit: minhnguyetchiquang
Lạc Sanh bị cây hoa che hơn nửa người, đứng ở chỗ tối nghe tiếng nhìn lại.
Là bốn người Thịnh Đại Lang.
Lạc Sanh còn ngửi thấy được mùi rượu nhàn nhạt.
Lúc trước ngẫu nhiên gặp được bốn người, bọn họ sợ tới mức không dám ăn cơm ở nhà, xem ra là đi một vòng ở bên ngoài.
Bước chân Thịnh Tam Lang lảo đảo, đang được các huynh đệ đỡ đi về phía Lạc Sanh.
Giọng điệu hận sắt không thành thép của Thịnh Nhị Lang vang lên: “Tam đệ, đệ có cần buồn bã thương tâm vì cái chết của một nữ tử mà trong lòng không có đệ không?”
Thịnh Tam Lang hơi hơi ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt hơi đỏ lên dưới ánh trăng.
“Ai buồn bã thương tâm chứ, nhị ca đừng có nói bậy.”
“Nói bậy?” Thịnh Nhị Lang dùng quạt xếp gõ gõ đầu vai Thịnh Tam Lang, tức giận nói, “Vậy là ai uống tới mức này hả? Không phải mượn rượu giải sầu thì là cái gì?”
Thịnh Đại Lang ở một bên khuyên nhủ: “Nhị đệ, tam đệ khó chịu trong lòng, đệ bớt nói hai câu đi.”
Thịnh Nhị Lang cười lạnh: “Đệ chính là không nhìn được. Tiền cô nương kia là bởi vì không gả cho Tô Diệu được rồi treo cổ tự tử, tam đệ náo loạn như vậy thì coi là gì chứ?”
Treo cổ tự tử?
Ánh mắt Lạc Sanh hơi sáng lên.
Đôi mắt nàng như một hồ nước sâu, phản chiếu ảnh ngược của cây hoa, sáng sáng tối tối tạo nên gợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444254/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.