Chương trước
Chương sau
Sau tiếng thét chói tai của Lông Gà chính là sự trầm mặc kéo dài, trong nhà không biết từ đâu bỗng vang lên một tiếng lạch cạch, khiến Đầu Trọc cả kinh nổi da gà đầy mình.
Nhạc Phong nhíu mày một cái, bước xuống từ cầu thang: “Rốt cuộc là thế nào? Lão Mao tử đâu, ăn thịt người là xảy chuyện gì? Cũng phải có đầu có cuối chứ.”
“Tôi không biết.” Lông Gà khoát khoát tay, vừa nãy la hét dùng nhiều sức quá, hiện giờ hoàn toàn mệt lả, “Lão Mao tử vẫn ở cửa tiệm đối diện, tôi nghe đến đoạn ăn thịt người là chịu không nổi nữa rồi, thần kinh tôi yếu, sợ nhất là gặp mấy chuyện biến thái. Hai người đều biết rồi đấy, hồi còn bé lúc xem thám tử Black Cat, lúc cô dâu bọ ngựa ăn thịt chú rể bọ ngựa, tôi đã gặp ác mộng mấy năm liền…”
Mắt thấy Lông Gà trong chốc lát có thể còn chưa ngừng nói những câu lảm nhảm chẳng đầu chẳng đuôi này, Nhạc Phong nói với Đầu Trọc: “Tìm thẳng lão Mao tử mà hỏi đi, Lông Gà, anh trông quán.”
Lúc đi tới cửa, Nhạc Phong bỗng quay đầu lại, cười xấu xa nhìn Lông Gà: “Cẩn thận đấy, đừng để đến lúc về phải mở nồi ra mới tìm được anh.”
Lông Gà trong chốc lát chưa kịp phản ứng lại, sau khi hiểu ra liền bi phẫn vô cùng: “Nhạc Phong, cả nhà cậu, cả nhà cả nhà cậu!”

Tầng một của cửa tiệm đối diện với quán trọ Mao Ca là một cửa hàng bán đồ trang sức lưu niệm của người Tạng, trong tiệm có một người phụ nữ dân tộc Tạng đang ngồi, gương mặt ngăm đen phiếm hồng, tay đang xỏ hoa tai hổ phách, mỉm cười vui vẻ với Đầu Trọc và Mao Ca vừa bước vào cửa, Nhạc Phong và Đầu Trọc dù đang vội nhưng cũng biết lễ nghi của dân tộc Tạng, vội vàng chắp tay lại: “Trát Tây Đức Lặc.”
“Trát Tây Đức Lặc!” Người trả lời lại là người đàn ông đang nói chuyện với Mao Ca, áo da dê giắt bên hông, để lộ nửa bả vai phải, rất nhiệt tình chào hỏi Nhạc Phong và Đầu Trọc.
Mao Ca quay đầu lại giới thiệu: “Bạn thân của anh, Cường Ba.”
Nhạc Phong gật đầu một cái với Cường Ba, coi như chào hỏi, sau đó nháy mắt với Mao Ca: “Chuyện đó.. đó, là thế nào?”
So với Nhạc Phong, Đầu Trọc thẳng thừng hơn nhiều: “Lông Gà sao lại thành ra như thế? Ăn thịt người, ai ăn thịt người?!”
Câu này vừa thốt ra, sắc mặt của Cường Ba lập tức trở nên khó coi, người phụ nữ Tạng kia không hiểu tiếng Hán mấy, nhưng mấy chữ “Ăn thịt người” lại nghe rất rõ ràng, vô cùng bất an đứng dậy.
Mao Ca trừng Đầu Trọc: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, đồ tham ăn!”
Đầu Trọc đang dưng lại bị mắng, nhất thời có chút phẫn nộ.
Mao Ca gật đầu một cái tỏ vẻ xin lỗi với Cường Ba, kéo hai người Nhạc Phong đến góc tường: “Buổi sáng hỏi một lượt rồi, cũng thật trùng hợp, gã A Khôn đó trước kia ở ngay trên lầu của Cường Ba.”
“Trước kia?” Nhạc Phong nhạy cảm ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, “Giờ không ở?”
“Không ở từ lâu rồi. Cũng không biết tên đầy đủ là gì, chỉ biết hay gọi là A Khôn, là người Hán, đến Ca Nại làm ăn phát tài, buôn Đông trùng hạ thảo, hàng năm đến mùa là vào đất Tạng ở một thời gian, mua lại Đông trùng hạ thảo với giá thấp từ dân Tạng, cũng không biết là đầu cơ trục lợi đi đâu, dù sao cũng kiếm được khá tiền.”
“Lại chẳng, lời to ấy.” Đầu Trọc chậc chậc mấy tiếng, “Đông trùng hạ thảo ở bên này dễ kiếm, hợp tác với bến xe bên kia cũng chỉ mất 8 đến 10 đồng một cây, cứ thử đến mấy cửa hàng sang trọng ở Bắc Kinh Thượng Hải xem, giá trên trời ấy, làm ăn như vậy, tiền còn không đổ vào như nước hay sao.”
Nhạc Phong vô cùng câm nín trước sự lạc đề của Đầu Trọc, trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi thúc giục Mao Ca: “Vậy sau đó thì sao?”
“Nghe kể là gã A Khôn này có một đứa em trai, vẫn ở bên Thanh Hải, năm nọ đột nhiên đến tìm gã nhờ vả, còn chưa ở được hai ngày, công an bên kia đã đến tận cửa bắt em trai hắn lại. Nghe nói là đã phạm vào tội không nhỏ, sau đó lại có người quen với đồn công an ở đó ngầm hỏi thăm, bên đó cũng không nói rõ lắm, chỉ bảo là đã động đến mạng người, dường như có nhắc đến chuyện em trai hắn ăn thịt người nữa. Cái thằng Lông Gà nhát chết kia, vừa nghe thấy hai chữ ăn thịt người đã nôn thốc nôn tháo, như bị thần kinh ấy, chạy còn nhanh hơn sói, cản cũng không được.”
“Thế A Khôn đâu? Sau khi em trai hắn bị bắt, hắn đi đâu?”
“Đâu dám ở tiếp, khi đó ở Ca Nại ít người, dân Tạng rất kiêng kị chuyện này, nhìn hắn như nhìn yêu ma quỷ quái vậy, hắn cũng không ở lại nữa, chắc là đổi nơi lấy Đông trùng hạ thảo khác rồi. Phòng vẫn để trống.”
“Vậy hắn có từng quay lại không?” Nhạc Phong cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
“Không.” Mao Ca lắc đầu, “Nhưng phòng này coi như là hắn thuê, nghe nói lúc ấy ký hợp đồng thời gian khá dài, mặc dù người không có ở nhưng cũng không tiện mang căn phòng đó ra sử dụng, hình như chìa khóa vẫn còn ở trong tay gã đó, đúng không Cường Ba?”
Câu cuối là nói với Cường Ba, Cường Ba gật đầu một cái, người phụ nữ Tạng kia tò mò dùng tiếng Tạng hỏi Cường Ba chuyện gì, Cường Ba trả lời một câu, cô ta lại huyên thuyên khoa tay múa chân nói nửa ngày, dừng một chút, Cường Ba nhìn qua Mao Ca: “Cô ấy nói ngày hôm qua cũng có một cô gái người Hán đến hỏi về căn phòng trên lầu, cũng ở quán trọ của các anh.”
“Cô gái người Hán? Đường Đường?” Trái tim Nhạc Phong đập thịch một tiếng. “Cô ấy hỏi những gì?”
Cường Ba còn muốn làm phiên dịch, người phụ nữ kia lại thích thú vì có thể luyện tập tiếng Hán, vô cùng khó khăn lắp ba lắp bắp: “Cô ấy nói, ở trên, người ở. Tôi nói, không. Không ở.”
Chị ta vừa nói vừa khoát tay, Nhạc Phong gật đầu, ý bảo mình đã hiểu, người phụ nữ kia nhất thời tỏ ra vô cùng vui sướng.
“Cho nên, Đường Đường cũng đã tra ra được tên A Khôn này?” Mao Ca có chút phiền muộn.
Nhạc Phong lắc đầu: “Cô ấy chỉ hỏi có người ở không chứ không hỏi A Khôn là ai, chắc cô ấy vẫn chưa biết người ở đây có thể chính là A Khôn mà cô ấy muốn tìm.”
Vừa nói anh vừa cất bước ra cửa, ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ bám đầy tơ nhện bụi bặm, dừng một chút lại quay đầu nhìn tầng hai của quán trọ, Đầu Trọc cũng ra ngoài vừa quay đầu nhìn theo anh, vừa dùng cánh tay huých anh, “Này, nhìn gì thế?”
Nhạc Phong như đang suy nghĩ điều gì: “Anh xem, Đường Đường ở lầu hai, đối diện với phòng của A Khôn. Rất có thể cô ấy đã phát hiện ra đối diện có người đang nhìn cô ấy, nhưng nhìn ngoài cửa sổ lại không giống dáng vẻ như có người ở, cho nên cô ấy mới đến cửa tiệm để hỏi xem rốt cuộc ở trên lầu có người ở hay không.”
“Cho nên?” Đầu óc của Đầu Trọc tối qua vẫn còn linh hoạt, bây giờ lại giống như bị dính hồ dán, nói thế nào cũng không sáng ra được, “Cho nên sao?”
“Cho nên gã A Khôn này hai ngày nay nhất định là ở Ca Nại, chìa khóa vẫn còn nằm trong tay hắn, nhất định là hắn đã từng lén quay trở về căn phòng này.” Sắc mặt của Nhạc Phong nặng nề, “Nhưng hắn không quay về để ở, nếu như ở lại, trên lầu có tiếng động, nhà Cường Ba nhất định sẽ nhận ra.”
“Hắn đã trở lại, nhưng không ở lại đây, vậy hắn còn ở đâu được?” Đầu Trọc cảm thấy mình hình như có hơi hơi hiểu, nhưng ngẫm lại, hình như lại hơi hồ đồ.
“Có hai nơi, một là ở quán trọ khác, hai là… trong hẻm núi.”
————————————————————
Mấy người quay lại quán trọ, nhất thời cũng không nói rõ chuyện có tiến triển lớn hay là tiếp tục rơi vào tình cảnh hết đường xoay xở, Mao Ca buồn bực gãi đầu mãi: “Nhạc Phong, theo lý thì hai gã tập kích Đường Đường chính là A Khôn và em trai gã, nhưng Cường Ba đã nói rồi, em trai hắn đã sớm bị bắt rồi mà.”
“Lão Mao tử, anh đừng ngây thơ như thế có được không?” Đầu Trọc liên tục vỗ lên mặt bàn, “Trên đời này còn có hai chữ, đó là “vượt ngục”. Nhỡ đâu em trai hắn đã trốn ra rồi thì sao, hai anh em lại quay về Ca Nại, chuyện này không phải đã xong rồi sao?”
Nhạc Phong cũng gật đầu: “Lão Mao tử, anh ở chỗ này lâu, có bạn bè quen biết nào trong chính quyền không, hỏi xem tình hình của em trai gã A Khôn đó thế nào? Lúc ấy cảnh sát Ca Nại giữ người lại, đã mượn lực lượng cảnh sát Ca Nại thì bên này nhất định có người biết nội tình. Quan hệ con người cũng chỉ vậy thôi, vòng bảy tám vòng, chưa biết chừng có thể hỏi thăm được tình hình.”
Mao Ca gật đầu, “Cũng được, để tôi đi giở sổ điện thoại ra xem. Còn biết làm sao, phải chưng cái mặt dày ra nhờ người ta giúp một tay thôi, cũng chẳng phải chuyện gì khó…”
Nói xong liền đứng dậy, lẩm bẩm đi vào trong quầy giở sổ điện thoại, Lông Gà núp ở một cái bàn rất xa, dáng vẻ như sắp chết đến nơi, Đầu Trọc nhìn mà phát bực: “Đàn ông đàng ang, mấy tuổi rồi mà còn ngây thơ như thế, chỉ là ăn thịt người thôi mà…”
Mới nói đến ăn thịt người, sắc mặt của Lông Gà ở đầu bên kia lại biến đổi, vừa vịn vào bàn vừa nôn khan, Đầu Trọc vội im bặt, giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, chần chờ rồi nói: “Nhạc Phong, xe của Miêu Miêu sắp chạy rồi đấy…”
Nhạc Phong trầm mặc một chút, sau đó đứng dậy: “Tôi lên lầu thu dọn đồ đạc.”
Đầu Trọc đang lầm rầm đáp gì đó, giọng nói của Mao Ca nhất thời nhảy lên một quãng tám, dường như là cố ý để anh nghe được: “Con em nó, bây giờ mà còn có tâm tư đuổi theo bồ với bịch của nó nữa!”
Trong lòng Nhạc Phong đương nhiên là phiền não, nhanh chóng bước lên lầu, anh ở trong căn phòng bốn người ở tít bên trong, phải đi qua hai phòng ở đầu cầu thang, đang đi, bỗng nghe thấy tiếng di động vọng tới từ một trong hai căn phòng đó.
Mới đầu anh thực sự muốn cho qua, mà anh thực sự đã làm vậy, lúc đi đến cánh cửa phòng bốn người, tiếng chuông đã dừng bặt, Nhạc Phong vừa định giơ tay đẩy cửa ra, lại dừng lại.
Anh lại nhìn về phía gian phòng vừa mới vọng ra tiếng chuông di động lúc nãy.
Đó là gian phòng mười người, nếu như anh nhớ không lầm, trong căn phòng đó chỉ có một mình Đường Đường ở.
————————————————————
Trong di động của Quý Đường Đường tổng cộng có mười ba cuộc gọi nhỡ, đến từ cùng một người, “Mẹ Lăng Hiểu Uyển.”
Nhạc Phong không gọi lại vội, anh mở danh bạ trong di động của Quý Đường Đường, vốn muốn tìm xem Quý Đường Đường có bạn bè thân quen gì không, kết quả…
Trong danh bạ di động chỉ có số liên lạc của ba người, mẹ của Lăng Hiểu Uyển là một, Trần Vĩ là hai, còn một số là số lạ, không có tên.
Nhưng dãy số xa lạ này lại không hề xa lạ với Nhạc Phong, bởi vì số này là số của anh.
Trước đó một ngày anh đã từng hỏi số điện thoại của Quý Đường Đường, con nhóc này quả nhiên không coi anh ra gì, ngay cả tên cũng không thèm lưu vào!
Biết rõ giờ không phải lúc nên so đo vấn đề này, nhưng Nhạc Phong vẫn sỉ vả Quý Đường Đường một phen trong lòng.
Có điều sau khi sỉ vả xong lại là sự nghi hoặc sâu đậm hơn, vào thời buổi mà quan hệ người với người đan xen vào nhau như khối rubik, vậy mà mạng lưới xã giao của Quý Đường Đường lại đơn giản đến vậy? Cha mẹ cô ấy đâu? Bạn bè đâu? Một chiếc di động mà chỉ lưu số của ba người?
Nhạc Phong do dự một chút mới bấm điện thoại của mẹ Lăng Hiểu Uyển.
Đầu kia nhấc máy rất nhanh, giọng vừa hoảng sợ lại vừa căng thẳng: “Quý tiểu thư, có tin của Hiểu Uyển rồi sao? Tôi đã gọi rất nhiều lần…”
Nhạc Phong thoáng trầm ngâm, trong lòng đã có tính toán, không chút khách khí ngắt lời bà ta: “Bà là mẹ của Lăng Hiểu Uyển?”
Điện thoại vọng đến giọng nói đàn ông, mẹ của Lăng Hiểu Uyển hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, lập tức bối rối: “Anh… anh là ai?”
“Tôi là công an Ca Nại.”
“Công… công an?” Mẹ của Lăng Hiểu Uyển lắp bắp, “Điện… điện thoại của Quý tiểu thư, tại sao lại nằm trong tay anh?”
Nhạc Phong không định cho bà ta quá nhiều thời gian để phản ứng: “Quý tiểu thư đã mất tích, chúng tôi tìm được di động của cô ấy tại địa điểm mất tích. Bà là người duy nhất có liên lạc với cô ấy trong khoảng thời gian này, hai người biết nhau thế nào, mục đích của Quý tiểu thư khi đến Ca Nại là gì, mọi đầu mối đều có thể trợ giúp cho việc điều tra của cảnh sát, hy vọng bà có thể cung cấp cho chúng tôi.”
Đầu dây bên kia lập tức im lặng, sau đó bỗng bật ra tiếng khóc: “Quý… Quý tiểu thư đã mất tích?”
“Thưa bà, xin bà hãy bình tĩnh.” Nhạc Phong chẳng hề muốn ngồi nghe mẹ của Lăng Hiểu Uyển bộc lộ tình cảm cho chậm trễ thời gian, “Chúng tôi hy vọng sẽ sớm tìm được Quý tiểu thư, bất kỳ tin tức nào mà bà cung cấp cũng đều là sự trợ giúp rất lớn đối với chúng tôi, càng sớm tìm được Quý tiểu thư thì càng có thể đảm bảo cô ấy bình an.”
Mẹ của Lăng Hiểu Uyển cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại, nức nở nghẹn ngào bắt đầu kể lại từ đầu, Nhạc Phong lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái, chân mày dần nhíu lại, cuối cùng xác nhận lại một lần nữa với bà ta: “Cô ấy thực sự chính miệng nói với bà, cô ấy có thể giao tiếp với linh hồn?”
————————————————————
Trên lầu vọng đến tiếng bước chân dồn dập, Mao Ca biết rõ là Nhạc Phong xuống, cố ý không ngẩng đầu lên: “Ô, đi đấy à?”
Không thấy Nhạc Phong đáp lời, lại nghe thấy tiếng Đầu Trọc: “Hành lý của cậu đâu? Thu dọn cả nửa ngày, lại tay không đi xuống?”
Nhạc Phong bước nhanh đến trước quầy, vươn tay ấn nút khởi động của chiếc máy tính bàn cũ kỹ trên đó, quạt gió kêu xè xè trong thùng máy, Mao Ca chẳng hiểu mô tê ra sao, ngẩn ra nhìn anh lên mạng, vào QQ, mở ra một danh sách liên lạc thật dài — cuối cùng cũng không nhịn được: “Không phải chứ? Một là chú đi thăm dò chuyện của Đường Đường, hai là đuổi theo Miêu Miêu, con em nó, chú lên QQ, định chơi trò chơi chắc?”
Đầu Trọc và Lông Gà cũng hiếu kỳ bu lại, Nhạc Phong không trả lời, chuột nhấp vào hình cái đầu màu xám, đó là icon một ông chú bỉ ổi, nickname là “Cô đơn lòng ta”, chữ ký là “Đêm dài đằng đẵng, tối nay ai sẽ ở bên ta”.
“Người này…” Mao Ca đột nhiên cảm thấy cái tên này rất quen, “Hình như cũng là bạn tốt của anh thì phải…”
“Đây không phải là Thần Côn* sao?” Đầu Trọc nhận ra đầu tiên, “Nhạc Phong, cậu tìm lão lưu manh chuyên đi lừa đảo này làm gì?”
* Thần Côn: từ này chỉ những người giả thần giả quỷ, mượn thần linh để lừa đảo quần chúng, dịch nôm nà ra có thể là thầy tu, thầy cúng, thầy pháp, nhưng mà vì đây gọi như tên riêng nên mình giữ nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.