Khi tiếng súng vang lên, Mao Ca đang nằm trên giường mơ mơ màng màng, lập tức giật mình tỉnh dậy, nhìn chằm chằm ván giường phía trên chừng năm giây rồi bất chợt nhảy dựng lên, hai chân chạm đất xỏ giày loạn xạ, vừa xỏ vừa mắng to: “Thằng ranh con Nhạc Phong này, nó dám nổ súng thật!”
Đầu Trọc và Lông Gà cũng bị giật mình, chưa mở đèn chưa khoác áo đã nhảy xuống từ trên giường, nhất thời cũng không tìm được giầy, chân trần chạy loạn tại chỗ, tựa như mấy con ruồi mất đầu, Mao Ca mở đèn pin, luồng sáng chói lòa mở ra một đường sáng trong căn phòng tối đen như mực, Đầu Trọc vừa liếc đã thấy giày của Lông Gà gần với mình nhất, nhấc chân lên xỏ ngay vào, Lông Gà vẫn còn chưa phát hiện ra, tâm trạng của anh ta đã không còn đặt vào chuyện tìm giày nữa, chỉ lo lầm bầm: “Nguy rồi nguy rồi, nổ súng rồi…”
Còn chưa lầu bầu xong, một cơn gió lạnh ùa vào, Mao Ca đã mở cửa xông ra ngoài.
Cơn rét lạnh đột nhiên ập tới khiến cho hai người đang lề mề đồng loạt giật mình, Đầu Trọc bỗng nhiên bị lạnh như vậy, đầu óc cũng đột nhiên tỉnh táo lại, anh ta nhìn về phía Lông Gà: “Lông Gà, không phải.”
“Cái gì không phải?” Lông Gà đang không tìm được giầy, bắt đầu lục lọi ở gầm giường, đầu tiên lục ra một cái dép nhựa mùa hè, rồi lại lôi được một chiếc giày vải mùa đông, mà vừa hay lại là một chiếc trái một chiếc phải, Lông Gà cũng chẳng quan tâm, nhặt lên xỏ luôn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-gio/74452/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.