Quả nhiên như Phật sống Tang Châu đã nói, Quý Đường Đường khôi phục rất nhanh, ngày thứ hai khi tiễn bọn họ đi, cô đã tỏ ra không khác gì một người bình thường, túm lấy góc áo Ương Tông nói: "Ương Tông, các cậu phải sớm trở về đấy, chùa Tang Trát không có người thì không còn thú vị nữa."
Ương Tông hơi buồn, cậu biết Quý Đường Đường phải trở về Hán Địa, tuy rằng sư phụ nói sau khi thân thể của cô khỏe nên "có thể" sẽ quay lại, nhưng chuyện của sau này, ai có thể nói trước được? Cậu từ nhỏ đã lớn lên ở chùa Tang Trát, tiếp xúc ngoại trừ sư phụ sư huynh thì chính là những người dân tới cầu nguyện cúng bái, Quý Đường Đường có thể coi là người bạn duy nhất của cậu.
Cậu nhìn Quý Đường Đường trong xe Nhạc Phong, không nhịn được hỏi Phật sống Tang Châu: "Sư phụ, cứ như vậy giao cô ấy cho người khác, thật sự là không có vấn đề gì sao? Lạp Mỗ là bạn của chúng ta."
Tang Châu nói: "Bạn cô ấy đã tới tìm cô ấy, Lạp Mỗ cũng đến lúc phải đi rồi."
Ương Tông không nhịn được cãi lại một câu: "Nhưng Lạp Mỗ không biết anh ta."
Phật sống Tang Châu cười lên, duỗi tay chỉ đường phố bên ngoài bệnh viện: "Con nhìn thấy gì?"
Lúc này đang là buổi sáng, trên đường phố người đến kẻ đi, Ương Tông mở lớn hai mắt nhìn nửa ngày, do dự đáp một câu: "Rất nhiều người."
"Nhiều người như vậy, tại sao Lạp Mỗ lại chỉ đi theo cậu ta thôi? Ương Tông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-gio/2284257/quyen-5-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.