Lái xe suốt một chặng đường dài gập ghềnh, gấn tới trưa, xe của Nhạc Phong dừng lại trước một quán cơm tồi tàn trước cổng thị trấn, Thạch Gia Tín giúp anh dỡ hành lý xuống, nói là quãng đường tiếp theo xe không tiện đi vào, phải mất khoảng 2 - 3 tiếng, còn phải ngồi máy kéo, xong lại phải đi bộ một đoạn nữa.
Nhạc Phong đã đi nhiều nơi, đường xấu hơn cũng đã đi qua rồi, cũng không cảm thấy có gì quá đáng, dừng lại ở quán cơm ăn trưa, bản tính kén ăn của Quý Đường Đường lộ rõ. Nhạc Phong đã cố gắng chọn mấy món nhìn có vẻ đắt tiền ngon lành, sau khi bê lên, Quý Đường Đường vẫn mang vẻ mặt chán ghét, gảy gảy hai cái rồi gác đũa bên cạnh, vậy chưa tính, cô còn nhất quyết dùng ánh mắt bị ngược đãi để hung tợn trừng Nhạc Phong, giống như anh là một kẻ ác độc chuyên hành hạ người khác vậy.
Nhạc Phong lười không để ý đến cô, quay người tự mình ăn đồ của mình, kết quả Quý Đường Đường cưỡng ép xoay vai anh lại, ép anh phải đối mặt với ánh mắt khiển trách của mình, mấy lần như thế, Nhạc Phong cả giận, tay vỗ xuống bàn, quát cô: "Ăn cơm đi!"
Nghe thì không nghe được, nhưng Nhạc Phong nổi cơn giận thì cô vẫn nhận biết được, tỏ vẻ đáng thương nhìn anh nửa ngày, Nhạc Phong còn tưởng cô sẽ khóc, ai ngờ cô lại ngoan ngoãn nhặt đũa lên bới cơm, Nhạc Phong nhìn cô mà cứng người, cuối cùng cảm thán nói, Đường Đường ở cổ đại tuyệt đối là địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-gio/2284208/quyen-4-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.