Phòng đọc sách có chút lộn xộn, một nửa chiếc chăn buông thõng xuống mặt đất, trên khoảng đất bên cạnh giường có vết máu, Nhạc Phong cúi người vươn tay chạm vào thử, đã kết vảy, sớm đã khô. Trần Nhị Bàn đứng bên cạnh, chỉ thiếu nước khóc lên: “Xin lỗi cậu Phong Tử, cậu đánh tôi đi, cậu nhờ có mỗi một việc này mà tôi còn không trông coi được người ta.” Nhạc Phong nhìn Trần Nhị Bàn một chút, chuyện này sao có thể trách Trần Nhị Bàn được chứ, người ta đang sống yên ổn, bị anh kéo vào vũng nước đục này, hơn nửa đêm bị kinh sợ còn chưa nói, lại còn mang vẻ nhận tội nói xin lỗi với anh, bằng cái gì chứ. Anh muốn vỗ vai Trần Nhị Bàn an ủi đôi câu nhưng trong đầu lại hỗn loạn thành một đống, thực sự không còn sức lực để lo những chuyện này: “Cô ấy đi được bao lâu rồi?” “Không biết, hình như cũng khá lâu rồi.” Trái tim Nhạc Phong trầm xuống. Thời gian càng kéo dài lâu, máu chảy càng nhiều, người cũng chết càng nhanh đúng không? Nhạc Phong chống khung giường đứng dậy: “Tôi đi tìm cô ấy, gần nhà cậu có chỗ nào vắng vẻ không? Nếu cô ấy thật lòng muốn chết thì sẽ không đến chỗ có nhiều người, hơn nữa, nếu cắt cổ tay thật, máu chảy nhiều, cô ấy cũng không đi quá xa được.” “Vắng vẻ… vắng vẻ….” Trần Nhị Bàn căng thẳng đến mức hai tay cũng run lẩy bẩy, “Cái đó…. đi khoảng năm phút sẽ thấy một con đường, có một cái công viên nhỏ ở giữa đoạn đường đó, buổi tối không có ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-gio/2284121/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.