Ba đệ tử của Duyên Yên các dùng pháp khí truyền tống vật phẩm để truyền tin tức cho môn phái, thuận tiện tìm hiểu hành tung của Cố Kinh Mặc.
Nhưng mà, bọn họ chờ thật lâu cũng không được hồi âm.
Đợi hồi lâu, ba người này quyết định tới gần Quý Tuấn sơn trang thăm dò một phen, nếu phát hiện nguy hiểm thì lập tức rút lui.
Huyền Tụng vẫn luôn im lặng Huyền Tụng lúc này lại mở miệng hỏi thăm: "Vì sao lại quyết định như vậy?"
Vũ Kỳ Sâm cũng không để ý thái độ luôn lạnh lùng của Huyền Tụng, kiên nhẫn giải thích: "Là như vậy, bọn ta nghĩ nếu đám người này khiến Cố Kinh Mặc trở về, chúng ta còn muốn tới đây điều tra sẽ khó càng thêm khó, không bằng lúc nàng ta chưa về mạo hiểm thử một lần."
"Sao ngươi lại kết luận như vậy, bây giờ là thời cơ tốt nhất ư?" Huyền Tụng lại hỏi.
"Đám người này còn có thể phách lối tới đây trả thù, có thể chứng minh bọn họ ở chỗ này cũng đã một thời gian nhưng Cố Kinh Mặc vẫn chưa trở lại, bọn họ mới có thể buông lỏng mà làm càn như vậy."
"Vậy ngươi làm sao phán đoán chuyến đi này an toàn, các ngươi có thể đi được?"
"Ta... còn chưa chắc chắn."
Huyền Tụng đứng dậy, giũ giũ ống tay áo, dáng người đoan chính đi đến trước người bọn họ.
Dáng người của hắn tuyệt nhiên, quanh thân tản ra mùi thơm thanh nhã, thoảng nhẹ như sương, thoáng qua rồi biến mất.
Hắn nói chuyện lúc nào cũng bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-bac-huyet-te-ma-ton-nang-vi-cai-gi-khong-vui/2436267/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.