Cố Kinh Mặc nhìn dáng vẻ hoang mang của ba vãn bối thì cảm thấy buồn cười.
Sự kiên nhẫn của nàng rõ ràng tốt hơn Huyền Tụng nhiều, cộng thêm nàng rất thích mấy vãn bối này, thế là kiên nhẫn nhắc nhở: "Lúc đầu người kia nói Mạnh Chi Nhu vẫn luôn quẩn quanh ở gần Quý Tuấn sơn trang, tất nhiên biết nội tình trong đó. Vừa rồi lại nói, Mạnh Chi Nhu và Cố Kinh Mặc là cùng một bọn, đem bán Quý Tuấn sơn trang cho Cố Kinh Mặc."
Cố Kinh Mặc ngụy trang thành thị nữ đã quen, nói tên mình với người khác vô cùng thông thuận, hoàn toàn không có vẻ mất tự nhiên.
Nếu tâm tình nàng tốt một chút, nói không chừng còn có thể chỉ điểm ba vãn bối này vài câu làm sao để giết Cố Kinh Mặc. Đáng tiếc bởi vì chuyện có đạo lữ lại không thể song tu mà bực mình, làm nàng không có tâm tình chia sẻ.
Vũ Kỳ Sâm nghĩ một chút lại hỏi: "Có khả năng là Cố Kinh Mặc và Mạnh Chi Nhu căng thẳng, cho nên..."
"Nếu như thế, Mạnh Chi Nhu không có khả năng sống sót, thuật tốc biến của nàng có thể thoát khỏi thuật truy tung của tu giả Hóa Thần kỳ sao?"
"Vậy..."
"Nếu nhất định phải tin tưởng chuyện lão đầu kia kể, cũng chỉ có một loại khả năng đó là người bên trong Quý Tuấn sơn trang không phải người của Cố Kinh Mặc." Cố Kinh Mặc nói thay hắn.
Vũ Kỳ Sâm nghiêm túc gật đầu.
Huyền Tụng lại bổ sung: "Ta từng nhìn qua tất cả ghi chép của tiệm thuốc kia, cửa hàng nhà này và Quý Tuấn sơn trang cũng có lui tới, bán những loại thuốc nào cũng đều ghi chép lại. Trong thuốc mà Quý Tuấn sơn đặt có chứa một loại thảo dược vô sắc vô vị, khi dùng lâu dài sẽ làm cho nữ tử không thể nào mang thai."
Điểm này Cố Kinh Mặc không hề biết, mắt nàng trong nháy mắt tối sầm lại.
Vũ Kỳ Sâm nghe xong nghĩ trăm lần vẫn không ra: "Loại thuốc này chuẩn bị vì Mạnh Chi Nhu sao? Có thể là cho người khác không?"
Huyền Tụng trả lời bình tĩnh: "Cũng có khả năng, lão phu nhân Quý Tuấn sơn trang chắn chắn không cần loại thuốc này, chỉ có thể là nữ tử khác, tỉ như Thiếu trang chủ tằng tịu với tỳ nữ trong sơn trang không thể không dùng thuốc tránh thai. Có điều nếu chuyện là thế cũng không cần dùng loại dược vật mãn tính này, dù sao chi phí đắt đỏ hiệu quả lại chậm, rõ ràng có thể thay thế bằng những loại thuốc khác, mặc dù khó uống hơn nhưng giá cả rẻ, hiệu quả lại cao."
Minh Dĩ Mạn đột nhiên cao giọng: "Vì sao phải làm như vậy? Cưới nàng lại sợ nàng có thai?"
Huyền Tụng trả lời lạnh nhạt: "Điều này chỉ rõ Thiếu trang chủ Quý Tuấn sơn trang cưới nàng ta không phải vì tình, mà cưới nàng có thể giúp bọn họ có được thứ bọn họ muốn. Có thể người của Quý Tuấn sơn trang đã muốn diệt trừ nàng ta từ lâu, nhưng trước đó nàng ta lại tìm đến Cố Kinh Mặc cầu giúp đỡ."
"Giúp đỡ?!" Minh Dĩ Mạn cảm thấy suy đoán này vô cùng hoang đường: "Cố Kinh Mặc đường đường là Ma Tôn, làm gì có chuyện nhiệt tình như vậy, đồng ý giúp đỡ một người bình thường ư?"
"Có lẽ không phải tự nhiên mà trợ giúp, nhưng nếu Mạnh Chi Nhu đem vật Quý Tuấn sơn trang thèm nhỏ dãi đến hiến tặng cho Cố Kinh Mặc thì lại khác"
Huyền Tụng nói xong, ánh mắt lướt qua Cố Kinh Mặc.
Trong sương mù có gió mát thổi qua, sương mù bị gió thổi ra một đường hẹp, vừa lúc trăng sáng, không mây không sao.
Lúc Huyền Tụng nhìn về phía nàng, ánh trăng và sương mù vây quanh làm nổi bật đôi mắt hắn, tựa như trời đông giá rét tháng chạp biến hóa khó lường, chỉ nhìn một cái, lại tựa như một giấc chiêm bao.
Hắn dường như đang hỏi: Ta đoán đúng không?
Cố Kinh Mặc cong mắt mỉm cười, ra vẻ trấn định cũng không trả lời.
Ba người của Duyên Yên các vẫn cảm thấy Cố Kinh Mặc tuyệt nhiên không phải người sẽ ra tay tương trợ, trừ phi Mạnh Chi Nhu có thể lấy ra thứ có thể khiến Cố Kinh Mặc động tâm.
Chỉ có Huyền Tụng biết được, Cố Kinh Mặc sẽ cứu.
Nhất định sẽ cứu.
Mặc dù khó có thể lý giải được, nhưng Cố Kinh Mặc sẽ cứu.
Huyền Tụng vẩy ống tay áo lại nói: "Chúng ta cần tìm Mạnh Chi Nhu, chỉ cần một sợi tóc của nàng ta hoặc là một giọt máu, ta đều có thể sử dụng pháp thuật nhìn thấu quá khứ của nàng ta. Nếu như không có thì dùng vật tùy thân cũng được."
"Ngươi còn biết loại pháp thuật này ư?!" Vũ Kỳ Sâm ngạc nhiên hỏi.
"Ừm." Huyền Tụng trả lời qua loa, dù sao hắn có học một vài pháp thuật mà pháp thuật này về sau lại trở thành cấm thuật trong tam giới, hắn lại sống quá lâu, cuối cùng thành người duy nhất ở Tu Chân giới biết loại pháp thuật này.
Cố Kinh Mặc nóng nảy vội vàng ngăn lại: "Không cần làm như thế chứ?"
"Tại sao?" Huyền Tụng hiếu kì: "Ngươi không phải muốn điều tra rõ ràng sao?"
"Không phải chúng ta đến điều tra chân tướng chuyện tu giả gần Quý Tuấn sơn trang mất tích sao, sao lại phải tốn công sức trên người Mạnh Chi Nhu?
Vũ Kỳ Sâm lại là người đầu tiên trả lời: "Kỳ thật nguyên nhân năm đó Cố Kinh Mặc đột nhiên đồ sát Quý Tuấn sơn trang cũng là một trong những nhiệm vụ bọn ta cần điều tra."
Cố Kinh Mặc không hiểu được chuyện này: "Các ngươi điều tra cái này làm gì?"
"Thu thập chứng cứ phạm tội, chỉ có đem toàn bộ chứng cớ xác thực ra mới huy động được toàn bộ Tu Chân giới vây quét Cố Kinh Mặc."
"Chính phái các ngươi thật là phiền phức, muốn giết cứ giết, sao còn phải có chứng cứ phạm tội xác thực mới có thể động thủ? Thật sự là đem vẻ đạo mạo trang nghiêm phát huy triệt để."
"Chính phái bọn ta ư?" Vũ Kỳ Sâm cảm thấy không đúng.
Cố Kinh Mặc ảo não, thằng nhãi này lúc nghe người khác nói chuyện thì ngây ngốc, nghe nàng nói thì quá nhạy cảm.
Nàng cũng là nhất thời nóng đầu nên lúc nói chuyện quên mất phải che đậy.
Ánh mắt Huyền Tụng có đôi chút nghiền ngẫm.
Hắn có vẻ thích nhìn bộ dạng này của Cố Kinh Mặc, giống người xem kịch đoan chính đứng ở một bên, hoàn toàn không có ý định giúp nàng lấp liếm.
Cố Kinh Mặc như tiểu hài tử ủy khuất nhìn Huyền Tụng, nàng thất vọng vì Huyền Tụng chẳng những không giúp nàng, còn làm trái ý của nàng tiếp tục điều tra.
Nàng đã biểu hiện rất rõ ràng là nàng không muốn mấy người này điều tra chuyện của Mạnh Chi Nhu.
Huyền Tụng đương nhiên nhìn ra nhưng không hề thay đổi chủ ý, ngược lại càng muốn điều tra hơn.
Đạo lữ của nàng chẳng những không sợ nàng chút nào lại còn không nghe lời.
Nàng vô cùng không vui.
Đúng lúc này, Cố Kinh Mặc đột nhiên nghe Huyền Tụng truyền âm cho nàng: "Nếu như ngươi nói chân tướng cho ta, ta sẽ không điều tra nữa."
Cố Kinh Mặc lần đầu tiên nghe được Huyền Tụng truyền âm riêng cho nàng, thanh âm này phảng phất như một làn gió nhu hòa trực tiếp thổi vào tai nàng, mềm mại vuốt ve màng nhĩ, làm lỗ tai nàng ngứa đến tê dại.
Tim của nàng đột nhiên đập loạn mấy nhịp, gương mặt bất giác nóng lên.
Như có một con sói tiến đến đẩy con thỏ vào nơi chật hẹp hẻo lánh, bối rối trốn chạy trái phải tán loạn, cuối cùng lại bị sói đè dưới vuốt.
Một chén rượu quấy loạn lòng quân tử, một nhánh mai đảo loạn hương núi rừng.
Một thanh âm, làm tim nàng loạn nhịp.
Khi còn hoảng hốt nàng lại nghe tiếng Minh Dĩ Mạn kinh hô: "Kinh Nhi, người của ngươi cháy rồi."
Nàng nhanh chóng dập lửa trên người, vừa chật vật lại có chút bối rối, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Huyền Tụng một cái, vậy mà thấy môi Huyền Tụng như có như không nhếch lên trong chớp mắt, lại ngay lập tức bình thường trở lại.
Vừa rồi, hình như hắn cười?
Là đang cười nhạo nàng sao?
Tiểu tử nghiệt chướng này!
Nàng vừa tức vừa buồn bực, dập tắt lửa trên người rồi vẫn cảm thấy tai rất ngứa, đưa tay xoa xoa lỗ tai của mình, nhỏ giọng lầm bầm: "Ta sẽ không giúp các ngươi, muốn tra các ngươi tự mình tra."
Huyền Tụng liền đáp: "Được."
Nàng bắt đầu khó chịu: "Hửm?"
"Ừm, ta muốn tra."
Nàng vội vàng hỏi: "Vì sao?!"
"Ta muốn biết."
"Muốn biết quá khứ của Mạnh Chi Nhu?"
"Muốn biết quá khứ của Cố Kinh Mặc."
Cố Kinh Mặc thoáng chốc ngậm miệng, mím môi nhìn Huyền Tụng, nhất thời lại cảm thấy chân tay luống cuống.
Huyền Tụng chấp nhất muốn biết được chân tướng chuyện này là vì nàng.
Nàng chỉ có thể thở dài, không quan tâm: "Vậy các ngươi đi đi."
Nói xong hờn dỗi đi hướng khác.
Huyền Tụng quả thật không để ý nàng nữa, mang theo ba vãn bối Duyên Yên các đi về một hướng khác.
Minh Dĩ Mạn đi theo sau Huyền Tụng, không hiểu vì sao lần nào cũng theo bản năng đi theo tiểu hòa thượng này.
Bất luận nhìn thế nào, Huyền Tụng cũng là người nhỏ tuổi nhất trong số họ.
Có điều nhớ tới sự nhạy bén trước đó của Huyền Tụng, cuối cùng vẫn không kháng nghị gì.
Sau khi đi được một lúc, Huyền Tụng ra hiệu: "Các ngươi tùy tiện tìm một chỗ chơi đi."
Hệt như lời của trưởng bối nói với vãn bối, còn là cái kiểu mà tuổi tác chênh lệch rất lớn nữa chứ.
Ba đệ tử Duyên Yên các: "..."
Vũ Kỳ Sâm ho nhẹ một tiếng làm dịu không khí xấu hổ: "Kỳ thật ta... cũng đã sáu mươi bảy tuổi..."
"Ừm." Huyền Tụng cũng không để ý tới, đi lướt qua bọn họ quay trở lại.
Minh Dĩ Mạn không hiểu, hỏi: "Ngươi là đang muốn làm cái gì?"
"Trở về tìm nàng."
"Kinh Nhi? Vì sao lại đi tìm nàng, chúng ta không phải đi tìm Mạnh Chi Nhu sao?"
Huyền Tụng không tiện trả lời, lúc này đi theo bên cạnh Cố Kinh Mặc kỳ thật lại dễ tìm thấy Mạnh Chi Nhu hơn, dù sao Kinh Nhi chính là Cố Kinh Mặc.
Hắn nhất thời nghĩ không ra lý do biện giải, chỉ có thể trả lời: "Nàng hình như tức giận rồi, ta trở về ngẫm lại biện pháp khác."
Vì vậy mà trở về.
Minh Dĩ Mạn hít một hơi khí lạnh.
Mộc Ngạn muốn hỏi cái gì đó lại bị Vũ Kỳ Sâm bịt miệng lại, ánh mắt dường như đang nói: Không, ngươi không muốn hỏi, ngươi không muốn biết.
Cho đến Huyền Tụng đi xa, giọng điệu Minh Dĩ Mạn mới trầm trọng mà hỏi: "Thanh Hữu tự... Hoàn tục có phức tạp không?"
Tiếng của Vũ Kỳ Sâm cũng căng thẳng: "Cái này... Ta quả thực chưa tìm hiểu qua."
"Bọn họ... Bọn họ... Quan hệ bọn họ tốt như vậy ư? Không phải là vì cùng một đội sao?" Cuối cùng Mộc Ngạn cũng hỏi ra.
Minh Dĩ Mạn và Vũ Kỳ Sâm đều nhìn về phía Mộc Ngạn, đột nhiên có chút hâm mộ Mộc Ngạn chuyện gì cũng không hiểu.
*
Huyền Tụng vừa rời đi, Cố Kinh Mặc tức giận đi tới đi lui, trong miệng hùng hùng hổ hổ hồi lâu không ngừng.
Lúc này, Hoàng Đào vẫn luôn đứng cạnh Cố Kinh Mặc đột nhiên bị mờ đi.
Hoàng Đào cũng nhận ra, khẽ kêu một tiếng: "Ma Tôn!"
"Không có chuyện gì đâu." Cố Kinh Mặc trấn an nói.
Nghe vậy Hoàng Đào không còn bối rối, đứng bình tĩnh tại chỗ chờ đợi.
Huyễn thuật, sử dụng huyễn thuật với một mình nàng.
Nàng biết vậy nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.
Cố Kinh Mặc vẫn khoanh tay yên lặng chờ đợi, rất nhanh thì nhìn thấy một thân ảnh màu đen từ trong sương mù chậm rãi đi đến trước mặt nàng, cung kính tháo mũ quỳ xuống, thấp giọng nói: "Ân chủ, nô không biết người ở chỗ này, nô..."
Cố Kinh Mặc cắt ngang lời nàng: "Sao ngươi còn ở nơi này?"
Hỏi đến vấn đề này, nữ tử áo đen mũi cay cay, sau đó dập đầu xuống: "Là nô vô dụng, nô chưa thể giải quyết mọi chuyện ở đây, còn làm hỏng danh tiếng của người!"
Cố Kinh Mặc cuối cùng cũng động, đi qua đưa một tay đỡ nàng ta dậy: "Ta cũng không trách ngươi, ta chỉ thấy đau lòng cho ngươi, nói cho ta đã xảy ra chuyện gì."
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Kinh Mặc: Ngươi không phải đạo lữ của ta sao? Ngươi sao lại không cùng hội cùng thuyền với ta?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]