Cố Kinh Mặc trong hồi ức của Mạnh Chi Nhu chỉ xuất hiện trong một nháy mắt, đối thoại vài câu đơn giản, tiện thể đưa cho Mạnh Chi Nhu một cái linh đang.
Linh đang...
Chuông bạc huyết tế...
Ba đệ tử Duyên Yên các lần đầu tiên cảm nhận rõ mình lại gần chân tướng sự tình như thế.
Bọn họ thậm chí có thể coi là một trong số ít tu giả của Tu Chân giới từng gặp Ma Tôn.
Dù sao Cố Kinh Mặc cũng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, có rất ít người từng thấy mặt, bọn họ cho dù chỉ thấy dáng người thì vẫn được xem là hiếm có.
Khi nhận được nhiệm vụ điều tra Cố Kinh Mặc của sư môn, bọn họ liền ý thức được nhiệm vụ này nguy hiểm và gian nan thế nào, từ đầu đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Điều bọn họ không nghĩ tới chính là bọn hắn ngoài ý muốn gặp được ba người này, làm tất cả mọi thứ trở nên thật đơn giản.
Kinh Nhi công pháp kì lạ, Huyền Tụng dùng vãng sinh nhìn trộm ký ức người khác.
Hai người quá lợi hại, siêu việt so với nhận biết của bọn họ.
Vũ Kỳ Sâm và Minh Dĩ Mạn đều đang xem ký ức, đồng thời vụng trộm quan sát Kinh Nhi đang ở một góc tự dập lửa trên người.
Cố Kinh Mặc tội ác chồng chất, giết người như ngóe trong lời đồn sẽ là người bị tiểu hòa thượng cầm đầu ngón tay cũng sẽ thẹn thùng mà bốc cháy toàn thân, lại cả buổi không cách nào dập tắt như Kinh Nhi sao?
Dường như hoàn toàn... Không giống.
Nếu thật là Kinh Nhi, bọn họ thậm chí cảm thấy ba ngàn tu giả Duyên Yên các quỳ lạy là chuyện không cần thiết, Ma Tôn này tựa hồ không có lực sát thương gì, không cần thiết tốn công tốn sức triệu tập toàn bộ tu giả Tu Chân giới vây giết.
Kinh Nhi tính ra không gây ra bất kỳ đe dọa nào, nhìn qua cảm thấy sẽ không lạm sát người vô tội, ngược lại tâm địa lại rất tốt.
Không thể nào là cùng một người.
Không thể nào.
Hai người đồng thời nghĩ như vậy.
Mộc Ngạn thì dứt khoát không hoài nghi chút nào, không giống với hai người nội tâm còn giãy dụa trong chốc lát.
Ký ức đã đến phần cuối, Mạnh Chi Nhu và Tạ Quyền dần dần qua lại, làm chuyện Mạnh Chi Nhu gả vào Quý Tuấn sơn trang cũng không quá đột ngột như vậy.
Là Tạ Quyền chủ động theo đuổi Mạnh Chi Nhu.
Ban đầu nói là sắp xếp nhiệm vụ mới cho Mạnh Chi Nhu, nhiệm vụ chính là cùng Tạ Quyền đi khắp nơi dạo chơi, giới thiệu chỗ chơi vui, ăn ngon cho hắn.
Loại nhiệm vụ này chẳng những đơn giản còn không có nguy hiểm, Mạnh Chi Nhu tất nhiên tiếp nhận.
Mạnh Chi Nhu mang hắn đi đến tất cả các tiệm nàng muốn ăn, ăn rất nhiều món ăn ngon.
Lúc nàng ăn uống thoả thích, Tạ Quyền chống cằm nhìn nàng, nụ cười cưng chiều nói: "Hoá ra ngươi thích ăn những thứ này ư?"
Mạnh Chi Nhu ngẩn ra, lập tức hiểu mọi chuyện, Tạ Quyền cố ý cho nàng sắp xếp, đơn giản là để nàng có thể ăn những món mình thích.
Trong nháy mắt đó, cũng chính là trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, tim nàng bất chợt rung động.
Mạnh Chi Nhu là một trong những đệ tử rải rác khắp Tu chân giới của Đào Hoa Tông, từ lâu đã không còn cầu tiến nữa, chỉ cần tham sống sợ chết là được rồi.
Đột nhiên đươc công tử khiêm nhường như Tạ Quyền theo đuổi, còn không thèm để ý xuất thân của nàng, tiếp nhận mọi thứ thuộc về nàng, thậm chí vì nàng mà chống lại trưởng bối trong nhà.
Tạ Quyền thường xuyên tới Nhân giới tìm nàng, mang nàng đi du sơn ngoạn thủy, về sau lại giúp nàng xua đuổi những nam tu giả đến dây dưa với các nàng, thái độ của Mạnh Chi Nhu dần dần mềm dịu, lại càng thân thiết với Tạ Quyền.
Những điều này khiến Mạnh Chi Nhu cảm thấy nàng gặp một người thật lòng đối đãi với nàng.
Ban đêm, Mạnh Chi Nhu nằm xuống bên cạnh Lục Ôn Nhiên, còn tiện thể giúp Lục Ôn Nhiên vén lại chăn.
Lục Ôn Nhiên lật người quay măt về phía nàng, trong bóng đêm mờ ảo, vậy mà con ngươi không có tiêu cự vẫn ôn nhu nhu thế, tựa như dòng suối dưới ánh trăng.
"Nhiên Nhiên, ngươi nghĩ ta có thể gả cho Tạ Quyền không?" Mạnh Chi Nhu đem tâm sự trong lòng nói cho bằng hữu tốt nhất nghe, muốn nghe ý kiến của nàng ấy.
"Đương nhiên có thể!"
"Thế nhưng ta không xứng với hắn..."
"Ngươi rất tốt, hai ngươi xứng đôi!" Trong lòng Lục Ôn Nhiên, Mạnh Chi Nhu là người tốt nhất.
Nghe vậy Mạnh Chi Nhu ở trong chăn cười lăn lộn, lồng ngực bị sự vui vẻ trong tình yêu lấp đầy, thẹn thùng lại ngọt ngào chờ mong về tương lại: "Về sau ta gả đến Quý Tuấn sơn trang, ngươi cứ ở nơi này, ta giúp ngươi đóng tiền nhà."
"Ngươi không thể ở lại đây sao..."
"Đúng thế! Gả đi rồi thì phải tới Quý Tuấn sơn trang ở, nhưng mà ta sẽ thường xuyên về gặp ngươi, yên tâm đi."
"Ừm! Ta sẽ tự chăm sóc tốt cho mình."
Mạnh Chi Nhu tiến tới ôm lấy eo Lục Ôn Nhiên: "Gả chồng rồi người ta luyến tiếc nhất chính là ngươi."
"Ngươi đương nhiên muốn cùng người ngươi thích ở bên nhau, ta cũng hi vọng nhìn thấy ngươi hạnh phúc, dù sao ngươi là người đối tốt với ta nhất trên đời."
"Ha ha..."
Ngày Mạnh Chi Nhu xuất giá, nàng cũng không được nở mày nở mặt đón đi, thậm chí không có pháp khí đón dâu.
Tạ Quyền giải thích do trưởng bối trong nhà vẫn chưa hoàn toàn đồng ý, nhưng những thứ này hắn không quan tâm, chỉ cần có thể cưới được người hắn yêu, đời này vậy là đủ, ngày sau tất nhiên sẽ đền bù gấp bội.
Mạnh Chi Nhu bị ngọt ngào nhấn chìm, dĩ nhiên cũng sẽ không để ý.
Nàng cảm thấy nàng đã cùng Tạ Quyền ở bên nhau, chỉ cần yêu nhau thật lòng, những thú gọi là nghi thức này đều không quan trọng.
Vật thì dễ kiếm, chân ái khó cầu.
Có thể được quân tâm, còn cầu mong gì.
Lúc Mạnh Chi Nhu mới gả vào Quý Tuấn sơn trang, đúng là từng có một đoạn thời gian ân ái.
Tạ Quyền nguyện phí thời gian đi theo nàng, mua trang sức cho nàng, để nàng ăn mặc thật xinh đẹp.
Bọn họ sẽ ở dưới hoa rơi uống rượu nói chuyện trắng đêm, Mạnh Chi Nhu cũng sẽ khiêu vũ cho hắn trong phòng.
Suy nghĩ của Mạnh Chi Nhu rất đơn giản.
Nàng cảm thấy tình yêu chính là có người dắt tay nàng đi qua bên kia đường, dưới chân hai người vang cùng tiếng bước chân.
Nhưng mà cuối cùng nàng lại đứng ven đường một mình, nhìn người kia đi qua bên kia đường, bước chân vội vàng, từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn nàng một cái, cứ vậy đi xa, mỗi người một ngả.
Thời gian qua nàng dần phát hiện, thị trấn gần mình hiếm có người biết được Thiếu trang chủ Quý Tuấn sơn trang đã thành thân.
Sau khi nàng biết được thì trở về chất vấn Tạ Quyền, bởi vậy lần đầu tiên cãi nhau với Tạ Quyền, nàng nghe Tạ Quyền chỉ vào mặt nàng mà mắng: "Trước đó còn tưởng là ngươi là hiểu chuyện, hiện tại xem ra ngươi chẳng khác gì với nữ tử chợ búa cố tình gây sự cả."
Vì sao?
Vì sao nàng chỉ muốn cho người khác biết bọn họ ở bên nhau, nàng là thê tử của hắn, lại không thể?
Cái này ngược lại thành lỗi của nàng?
Ngược lại thành nàng cố tình gây sự.
Từ đó về sau nàng bị giam tại Quý Tuấn sơn trang không cho phép ra khỏi cửa, thậm chí không cho phép ra khỏi viện tử của Tạ Quyền, bằng không thì ngay cả người hầu của Quý Tuấn sơn trang cũng không coi nàng ra gì, cầm gậy xua đuổi nàng.
Phảng phất nàng không phải Thiếu trang chủ phu nhân chân chính, mà là thiếp thất không biết liêm sỉ, mặt dày mày dạn tới Quý Tuấn sơn trang.
Sau xung đột bùng nổ ngày hôm đó, nàng muốn trốn từ cửa sau đi gặp Lục Ôn Nhiên, dù sao đã hơn hai tháng không gặp, nàng sợ Lục Ôn Nhiên đơn thuần như vậy sẽ xảy ra chuyện.
Sau khi Tạ Quyền giam giữ nàng thì bày kết giới ở Quý Tuấn sơn trang, phòng ngừa nàng am hiểu thuật tốc biến mà rời đi.
Nàng vừa tới cửa sau, trang chủ phu nhân liền dẫn thị nữ ngăn cản nàng, ngữ khí chanh chua trào phúng: "Quả nhiên là thứ không biết xấu hổ, chỉ là đồ vật không lên được mặt bàn còn muốn vụng trộm đi ra ngoài, cũng không biết có phải ra ngoài cùng gã nam nhân nào đó lêu lổng."
Mạnh Chi Nhu chịu không nổi, lập tức phản bác: "Từ khi ta gả cho Tạ Quyền vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, chưa từng có bất kỳ hành vi nào không đúng mực. Chẳng qua hiện tại ta muốn trở về gặp một vị bằng hữu, bằng hữu của ta cũng là nữ tử, thế thì có gì không thể? Người dù sao cũng là trang chủ phu nhân, không phải nên đoan trang khéo léo sao, sao có thể nói những lời cẩu thả nơi phố chợ như thế?"
"Ngươi đang nhục mạ ta?! Thật to gan!" Trang chủ phu nhân liền phái người dạy bảo Mạnh Chi Nhu.
Mạnh Chi Nhu chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, tùy tùng của trang chủ phu nhân lại có tu vi Trúc Cơ kỳ, lại thêm năng lực đấu pháp của nàng không tinh, cuối cùng chịu không ít khổ.
Toàn thân nàng đẫm máu bị nâng về viện của Tạ Quyền, ném ở cửa viện thì mặc kệ. Gió lạnh thổi qua vết thương càng đau hơn.
Nàng ở trong viện kêu lên, hi vọng có người có thể đỡ nàng đỡ trở về phòng nhưng không có ai để ý tới.
Nàng muốn cho người gọi Tạ Quyền trở về, vẫn không có ai hỗ trợ.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể tự mình bò vào trong phòng, để lại một vệt máu dài, vết máu lan tràn toàn bộ đường đá xanh, có thể thấy được hành động của nàng khó khăn thế nào.
Nàng ở trong phòng Tạ Quyền khổ sở đợi chín ngày, cuối cùng Tạ Quyền cũng trở về.
Tạ Quyền luôn luôn ôn tồn lễ độ lại say khướt cầm theo một cái pháp khí đi vào phòng, nói: "Ngươi nhìn cái này, là tán tu đưa cho Quý Tuấn sơn trang của chúng ta, ai nói những tán tu kia chỉ muốn chiếm tiện nghi của chúng ta, còn không phải ngoan ngoãn đưa pháp khí tới hiếu kính?"
Nàng không có khí lực nằm ở trên giường nhìn, chỉ có thể dùng giọng khàn khàn hỏi: "Có thể cho ta chút thuốc không? Ta... bị thương."
Tạ Quyền lúc này mới nhìn về phía nàng, ánh mắt lạnh lùng, tỏ vẻ ghét bỏ.
Nhìn một lúc thì giận dữ, bước nhanh tới kéo chăn trên người nàng ra: "Đồ hỗn trướng, ngươi biết cái này chăn gấm đắt cỡ nào không? Ngươi làm nó dính toàn là máu!"
Nàng không nghĩ tới Tạ Quyền sẽ để ý cái này, theo bản năng xin lỗi: "Thật... Thật xin lỗi... Ta không cố ý."
"Ngươi định đền thế nào? A?! Người đền cái chăn gấm này như thế nào?!"
Lúc này nàng mới hơi hoàn hồn, khó tin hỏi: "Chàng không hỏi xem vì sao ta bị thương sao?"
"Không phải là ngươi tranh cãi với nương ta, bị bà ấy răn dạy sao?"
"Ha... Hoá ra là chàng biết..."
Biết nàng xảy ra chuyện, biết nàng bị trọng thương nhưng không trở về, để mặc nàng tự sinh tự diệt trong cái phòng này.
Cuối cùng, thứ hắn để ý nhất lại là cái chăn gấm kia.
Lúc này, Tạ Quyền hỏi lại: "Ngươi định bồi thường thế nào?"
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tạ Quyền, khó tin hỏi: "Chàng... Là nghiêm túc?"
"Nếu không thì sao?"
"Ta nghĩ cách đã."
"Hiện tại liền nói cho ta ngươi đền thế nào!"
Trước khi nàng gả cho Tạ Quyền trong người không có đồng nào, Tạ Quyền hiển nhiên biết được.
Hiện tại hắn lại chấp nhất muốn nàng bồi thường, căn bản là làm khó nàng.
Nàng không trả lời được.
Tạ Quyền không có kiên nhẫn: "Không phải ngươi muốn đi gặp bằng hữu sao? Bằng hữu đó của ngươi có thể bồi thường không?"
Mạnh Chi Nhu lắc đầu: "Không có!"
Về sau, mặc cho Tạ Quyền chửi rủa, chất vấn thế nào nàng đều không nói thêm tiếng nào.
Nàng không thể để cho Tạ Quyền biết đến Lục Ôn Nhiên, nếu không Lục Ôn Nhiên sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng cũng biết, Quý Tuấn sơn trang bởi vì kết giao lâu dài với tán tu, đám tán tu biết được bọn họ hướng đến tu giả tu vi cao, thường sẽ dùng công phu sư tử ngoạm.
Bọn họ vì xây dựng hình tượng giả dối là nhà mình cùng tu giả cấp cao có kết giao mật thiết chỉ có thể phồng má giả làm người mập.
Về sau thật sự không đắp nổi chi tiêu, bọn họ chỉ có thể lưu lại những người hầu lớn lên trong sơn trang, những người hầu khác đều bán hết.
Cái này cũng dẫn đến sơn trang lớn như vậy lại không có bao nhiêu người.
Nàng âm thầm quyết định, chờ thương thế lành, nàng liền dùng thuật tốc biến chuồn đi, rời khỏi nơi này.
Nam nhân này, nàng đã nhìn rõ.
Nhưng Mạnh Chi Nhu không thể chờ được đến khi thương thế tốt hơn, cũng không thể rời đi.
Nàng mới mở mắt liền nhìn thấy co người đưa Lục Ôn Nhiên vào phòng nàng, lảo đảo đi lên phía trước, miệng hoảng hốt gọi: "Nhu nhi? Ngươi ở đâu? Bọn họ nói ngươi bị bệnh... Ngươi không sao chứ?"
Bởi vì mắt mù, bởi vì vội vàng, người nàng đụng phải bàn suýt nữa té ngã, lại ngay lập tức đứng dậy.
Mạnh Chi Nhu khi nhìn thấy Lục Ôn Nhiên, kiên cường trong nháy mắt tan rã, tất cả kiên trì cũng biến mất không còn gì nữa, mũi cay cay, nước mắt như vỡ đê mãnh liệt tràn ra.
Nàng biết, người quan tâm nàng nhất trên đời, người chân chính để ý đến nàng đã đến.
Ngay sau đó, nàng liền hung tợn nhìn kẻ đứng một bên xem trò vui Tạ Quyền, ráng chống đỡ đứng dậy, muốn mang theo Lục Ôn Nhiên lập tức rời đi.
Tiếc là... Tạ Quyền, hoặc là nói là toàn bộ Quý Tuấn sơn trang đang thiếu hụt sẽ không bỏ qua các nàng.
*
Sáu người đang quan sát hồi ức, lúc này phát hiện hồi ức xuất hiện khe hở, hoàn cảnh xung quanh bắt đầu chấn động, vặn vẹo, nổ vang.
Đây là cảm xúc mãnh liệt của chủ nhân ký ức tạo thành.
Đây là khoảng thời gian Mạnh Chi Nhu không muốn nhất nhớ lại nhất, bọn họ cưỡng ép xâm nhập hồi ức Mạnh Chi Nhu, vào đến đoạn ký ức này, vì bi thương của Mạnh Chi Nhu, tâm trạng giận dữ của nàng mà ảnh hưởng tới hình ảnh hồi ức.
Huyền Tụng nhắc nhở: "Đừng sợ, chỉ là ở đoạn hồi ức này tâm tình của Mạnh Chi Nhu bất ổn nên mới chập chờn, tạo thành ảnh hưởng như vậy, cũng không phải pháp thuật có vấn đề."
Hắn nói xong, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Kinh Mặc.
Hắn thấy hai tay Cố Kinh Mặc nắm chặt, yên lặng xoay người không muốn nhìn hồi ức của Mạnh Chi Nhu.
Hoàng Đào cũng nén nước mắt, đi theo bên cạnh Cố Kinh Mặc nhỏ giọng an ủi, để Cố Kinh Mặc bớt đau lòng.
Bên kia.
Vũ Kỳ Sâm phẫn nộ nắm chặt bội kiếm của mình, mu bàn nổi đầy gân xanh, lòng bàn tay đỏ ửng. Bội kiếm bị hắn nắm phát ra tiếng vang run rẩy, tựa hồ sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.
Minh Dĩ Mạn đứng thẳng lưng, trên mặt ngập nước mắt, bản thân cũng không ý thức được mình đang khóc, nên không có lau nước mắt, vừa thấy thương tiếc vừa tức giận. Có lẽ nữ tử lại càng dễ đồng cảm với nữ tử khác, cái này khiến Minh Dĩ Mạn càng đau lòng hơn, lửa giận càng lớn hơn.
Mộc Ngạn thì nhịn không được mà mắng ra tiếng: "Thật sự là súc sinh..."
Bởi vì trong trí nhớ của Mạnh Chi Nhu, nàng và Lục Ôn Nhiên bị giam bên trong mật thất của Quý Tuấn sơn trang.
Người của Quý Tuấn sơn trang dường như biết được Lục Ôn Nhiên là giao nhân, liền xích Lục Ôn Nhiên lại, để nàng không thể trốn được.
Rõ ràng là con người, trên cổ lại bị buộc xích sắt, giống như giam gia súc.
Cách Lục Ôn Nhiên không xa là Mạnh Chi Nhu nằm trong vũng máu, cắn chặt răng nhịn đau, roi da trên người lại chưa từng ngừng quất.
Hết roi này đến roi khác, da thịt bấy nhầy, huyết dịch chảy xuôi, mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ mật thất.
Mạnh Chi Nhu không dám khóc, không dám phát ra tiếng kêu, nàng sợ Lục Ôn Nhiên lo lắng.
Thế nhưng mùi máu tươi quá đậm, Lục Ôn Nhiên ngửi thấy.
Tiếng roi da quật quá mạnh, Lục Ôn Nhiên nghe thấy.
"Không cần! Không cần! Van cầu các ngươi... Các ngươi thả nàng, đừng đánh nữa." Lục Ôn Nhiên cố gắng lao về phía trước, hi vọng có thể đi qua ngăn trở bọn chúng, tiếc là xiềng xích khiến nàng không cách nào rời khỏi phạm vi khống chế.
Trong mắt đám người Quý Tuấn sơn trang, Lục Ôn Nhiên làm gì còn là giao nhân xinh đẹp, dáng vẻ chật vật kia, bị buộc như chó nhà đang cố gắng sủa.
Bởi vì cực độ đau lòng, trong hai con ngươi đã hỏng của Lục Ôn Nhiên tuôn ra huyết lệ, giọng nói phát ra cũng trầm khàn.
Tạ Quyền và mẹ của hắn vẫn đứng ở một bên quan sát Lục Ôn Nhiên, hưng phấn nói: "Khóc! Khóc! Là huyết lệ, loại châu huyết sắc này càng có giá!"
Lấy được ba viên trân châu huyết sắc của giao nhân, đám người Quý Tuấn sơn trang cuối cùng thu tay lại, tất cả mọi người rời khỏi mật thất, chỉ để lại hai nữ tử.
Điều này làm Mạnh Chi Nhu cuối cùng khoảng trống mà thở dốc.
Lục Ôn Nhiên không thể tới gần Mạnh Chi Nhu, vô luận cốgawsng bò về trước như thế nào cũng không thể tới gần thêm một chút.
Nàng đau lòng mà xin lỗi: "Thật xin lỗi... Thật xin lỗi... Nếu như không tại ta, ngươi sẽ không phải trải qua những điều này."
Mạnh Chi Nhu suy yếu trả lời: "Vì sao... Muốn nói xin lỗi, người ngu xuẩn là ta... Làm gì có loại chuyện tốt thế này, Loại... Loại chuyện có thể bay lên trên đầu cành làm Phượng Hoàng này... Ta thế mà tin, ta còn cho là ta là người may mắn cơ..."
"Nhưng nhưng, ta rốt cuộc biết... Hoá ra... Chỉ có đau thấu tim gan mà khóc, mới có thể... Mới có thể càng nhìn rõ ràng đối phương... Nhìn thấy trong mắt của hắn không có tình yêu, hắn chưa hề yêu ta, nhìn tấm chân tình của ta... Của ta thật ngu xuẩn..."
"Nhu Nhi, ngươi đừng như vậy, ngươi còn có ta, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."
Ngón tay Mạnh Chi Nhu khẽ xẹt qua túi trữ vật, phát hiện mình đến một chút linh lực cũng không có, ngay cả túi trữ vật cũng không mở được.
Chuyện này đã liên tục tiếp diễn rất lâu.
Nàng rất muốn mở túi trữ vật lấy linh đang ra, dù là vĩnh thế làm nô, cũng muốn người kia tới, coi như chỉ có thể cứu Lục Ôn Nhiên ra cũng tốt.
Sao nàng lại vô dụng như vậy...
Tại sao vô dụng như vậy...
*
Mạnh Chi Nhu không biết nàng bị ngược đãi bao lâu, cũng không biết chính mình ngất đi bao nhiêu lần.
Nàng chỉ cảm thán, may mắn người của Quý Tuấn sơn trang không ngược đãi Lục Ôn Nhiên, sợ đánh Lục Ôn Nhiên hỏng rồi, Lục Ôn Nhiên không thể sản xuất huyết lệ nữa.
Chỉ có một mình nàng bị ngược đãi, cũng tốt...
Nàng cảm thấy nàng sắp chết.
Nàng không nghe rõ Lục Ôn Nhiên gọi tên của nàng, nàng cũng không cảm giác được đau đớn.
Điều này khiến nàng thấy bối rối, nếu nàng xảy ra chuyện, Lục Ôn Nhiên phải làm sao bây giờ?
Nàng chìm vào trong bóng tối thật lâu, hết thảy quy về hỗn độn, nàng không biết thời gian, không biết thế giới bên ngoài, chỉ là nhẹ nhàng du tẩu.
Tình huống này kéo dài không bao lâu, nàng lại một lần tỉnh lại.
Nàng thấy bản thân bị xiềng xích khóa lại, là phương thức khuất nhục xích cổ lại.
Nàng nhìn xung quanh, chỉ thấy đối diện có một vết máu lớn, không còn gì khác.
Chỗ có vết máu kia, là nơi nàng bị ngược đãi lúc trước.
Nàng nhìn bốn phía cũng không tìm được bóng dáng Lục Ôn Nhiên.
Việc này khiến nàng vô cùng bối rối.
Nàng bắt đầu kêu, kêu cẩu tặc Tạ Quyền, kêu phu nhân rắn rết, kêu đám gia nô chó cậy gần nhà kia. Kể cả khi bọn chúng tới mình sẽ bị đánh, nàng cũng muốn biết Lục Ôn Nhiên đi đâu.
Cuối cùng Tạ Quyền cũng tới, hắn nhìn nàng, xích lại gần quan sát nàng, tiếp đó dùng giọng điệu lạnh lùng nhất nói: "Giao nhân kia chết rồi."
Một câu ngắn ngủi lại làm cho nàng như bị sét đánh, giật mình cứng đơ một chỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm Tạ Quyền.
Cả người dường như bị cố định lại, không cử động, cứng ngắc như tử thi chết ba ngày. truyện đam mỹ
Tạ Quyền nói tiếp: "Rõ ràng trước đó là ngươi chết, kết quả lúc đem thi thể ngươi đặt ở bên trong mật thất mấy ngày kích thích giao nhân kia, nàng ta thế mà vụng trộm hiến tế, đem yêu đan của mình cho ngươi, giúp ngươi khởi tử hoàn sinh. Có điều là nàng ra sao ư, chết rồi, chết tanh hôi vô cùng, rõ ràng trước đó dáng dấp còn rất đẹp, sao chết lại thối như vậy?"
"Không có khả năng..."
"Cái này có gì mà không có khả năng, nếu không thì ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống sao?"
Nước mắt của Mạnh Chi Nhu tuôn ra, nhưng giọt nước mắt rơi xuống lại trở thành hạt châu, từng viên rơi xuống ngực nàng.
Tạ Quyền thấy những hạt châu vô cùng vui mừng, dùng thuật khống chế vật nhặt lên sau đó nói: "Hiện tại chỉ là nước mắt giao nhân bình thường, đợi đến khi ngươi khóc mù mắt, thì lại có trân châu huyết sắc."
Mạnh Chi Nhu cuối cùng cũng tin Tạ Quyền.
Nước mắt của nàng biến thành nước mắt giao nhân, như vậy trong cơ thể nàng cũng có yêu đan của giao nhân.
Cho nên... Lục Ôn Nhiên vẫn lạc thật rồi?
Không phải nói sẽ luôn theo nàng sao? Tại sao lại đi trước một mình?
Mạnh Chi Nhu không cách nào khống chế nước mắt của mình, tí tách rơi không ngừng, rơi rụng đầy đất, Tạ Quyền hưng phấn nhặt.
Nàng bắt đầu mất khống chế mà gào thét, giống như dã thú lao về trước, hướng tới chỗ Tạ Quyền quát: "Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết hết các ngươi! Ta muốn tất cả người trong Quý Tuấn sơn trang chôn cùng! Ta muốn các ngươi mất đi hai mắt, thống khổ kêu rên, cuối cùng chết ở chỗ này không ai nhặt xác! Ta muốn ác linh vờn quanh Quý Tuấn sơn trang, ta muốn sau khi các ngươi chết trăm năm vẫn bị vạn người thóa mạ!"
Tạ Quyền chẳng thèm quan tâm, cứ như nghe được một trò cười thú vị, cười to lên: "Tốt, ta chờ."
Nàng cảm nhận được yêu đan của Lục Ôn Nhiên, cũng cảm nhận được bản thân khôi phục linh lực, khởi tử hoàn sinh rốt cuộc làm nàng có thể khôi phục một chút linh lực.
Ngón tay lướt qua túi trữ vật, lấy ra một cái linh đang màu bạc, rót linh lực vào, lay động.
Nàng cũng là tu giả Ma Môn, đã sớm đoán được thân phận người cho nàng chuông bạc, vừa rót linh lực vào đồng thời trong thức hải kêu lên: "Ma Tôn, mau cứu ta..."
Trong khoảnh khắc, nàng nghe được trong thức hải đáp lại, là giọng nói âm trầm của một nữ tử: "Đừng sợ, ta tới đây."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]