Cố Kinh Mặc giết chết tên kia tu giả chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi mà thôi, đối phương thậm chí chưa kịp nhận ra bị ai công kích đã bỏ mình.
Nàng tiện tay nhặt chủy thủ lên, quay đầu nhìn về phía Hoàng Đào thì thấy Hoàng Đào hoang mang mà nhìn mình.
Nàng vì ánh mắt xa cách của Hoàng Đào mà ngực đau nhói, hơi giật mình mà gọi: "Hoàng Đào?"
Hoàng Đào dường như suy nghĩ gì đó, sững sờ trong chốc lát mới hỏi: "Là gọi ta sao?"
Cố Kinh Mặc đưa tay sờ soạng đầu Hoàng Đào, lại đi xem xét chén thuốc bể, sau đó nói: "Đừng sợ, không có chuyện gì."
Hoàng Đào không hiểu sinh sao lại thấy tín nhiệm, gật đầu: "Ừm."
Lúc này Vân Túc Nịnh chạy tới, bối rối vịn cánh cửa nhìn vào trong phòng.
Đầu tiên hắn nhìn hai thi thể trên mặt đất xác định đã không thể cứu chữa thì mới nhìn Hoàng Đào, bước nhanh tới vội vàng hỏi: "Có sao không?"
Hoàng Đào sau khi được hỏi vẫn ngây ngốc như cũ, còn theo hướng nhìn mà xác định đang nhìn mình thì mới nói: "Quần áo dơ bẩn còn những chỗ khác chắc là không sao."
Vân Túc Nịnh có chút kinh ngạc, đánh giá Hoàng Đào một lượt, cũng ý thức có gì đó không đúng.
Cố Kinh Mặc chỉ chỉ chén thuốc: "Bị nàng ấy uống."
Vân Túc Nịnh đương nhiên biết trong chén là thuốc gì, không khỏi sững sờ tại chỗ.
Minh Dĩ Mạn và Mộc Ngạn đến chậm một chút, sau khi tới bên cạnh Vũ Kỳ Sâm thì lo lắng hỏi: "Làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-bac-huyet-te-ma-ton-nang-vi-cai-gi-khong-vui/2436222/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.