Vân phu nhân là người mềm lòng, nhìn nàng rơi lệ cũng khóc theo, đưa tay đón nàng hỏi: "Trở về rồi?"
"Ừm!" Hoàng Đào nặng nề gật đầu.
Thời khắc này Hoàng Đào còn chưa hiểu biểu cảm con người, không biết ánh mắt của những người xung quanh có ý gì, chỉ lo khóc, cũng không để ý tới.
Nhưng khi Hoàng Đào nhớ lại lần nữa mọi thứ mới nhìn thấy rõ thần sắc những người kia đều rất phức tạp.
Có phẫn nộ, có xoắn xuýt, còn có không hiểu.
Bây giờ mới thấy rõ ràng là bọn họ ghét mình.
Hoàng Đào được Vân phu nhân dẫn về phòng của tiểu chủ nhân, có người giúp nàng thay quần áo, dẫn nàng đi tắm, còn chuẩn bị cho nàng một bàn đồ ăn phong phú.
Nàng sẽ không dùng đũa, chờ người trong phòng đều đi, nàng mới dùng tay bốc ăn như hổ đói.
Sau khi nàng ăn no nê, lại bắt đầu đứng ngồi không yên.
Nàng không biết làm sao kể chuyện trước đó cho người Tố Lưu Quang cốc nghe, chỉ có thể ở trong phòng luống cuống tay chân chờ đợi.
Cuối cùng Vân phu nhân và Vân Túc Nịnh cũng tới.
Vân phu nhân vẫn ôn nhu như cũ, ngồi trước mặt nàng xem xét nàng.
Vân Túc Nịnh thì đứng ở một bên nghe các nàng nói chuyện, dáng vẻ lãnh đạm còn có sát khí, làm Hoàng Đào sợ hãi.
"Nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì." Vân phu nhân cố gắng nhịn nước mắt xuống hỏi.
"Ta, bị thương, nơi này! Còn có..." Hoàng Đào cố gắng sắp xếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-bac-huyet-te-ma-ton-nang-vi-cai-gi-khong-vui/2436218/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.