Hoàng Đào bởi vì tính cách tốt dễ thân cận, ngoại hình cũng thanh tú đáng yêu nên mối quan hệ với người trong thôn không tồi.
Vài người nhìn thấy có người trêu chọc Hoàng Đào khóc thì cầm theo vũ khí tới sân của Hoàng Đào, từ đằng xa hỏi: "Ngươi là ai?! Cách Hoàng Đào xa một chút!"
"Đăng đồ tử vô sỉ, còn xông vào tận nội viện? Không cần mặt mũi nữa ư?!"
Vân Túc Nịnh quay đầu nhìn về phía bọn họ, phần lớn là tu giả tạp linh căn và người bình thường, nên cũng không muốn để ý tới, lặp lại lần nữa: "Theo ta đi."
Hiếm khi thái độ của Hoàng Đào quyết liệt: "Ta không đi! Ở nơi đó mỗi thời mỗi khắc đều là dày vò, ta không thừa nhận nổi áp lực như thế, ta muốn ở lại chỗ này. Nếu như thiếu chủ cảm thấy ta dùng cơ thể của tiểu thư làm làm nhục Vân gia thì có thể giết chết ta, lấy lại thân thể này, ta sẽ không phản kháng cũng sẽ không có ý kiến gì."
"Ngươi!" Vân Túc Nịnh bị nàng cự tuyệt tức giận đến một câu cũng không nói ra được.
"Người giết ta đi." Hoàng Đào cho rằng cách chết tàn khốc nhất là bị bóp cổ chết, nếu không tiểu chủ nhân đã không thống khổ như vậy.
Thế là nàng ngẩng đầu lên đưa cổ của mình ra cho hắn.
"Còn muốn giết người hay sao?!" Thôn dân không hiểu chuyện gì, chỉ biết bao che khuyết điểm, lúc này kêu lên, dùng vũ khí trong tay tấn công Vân Túc Nịnh.
Vân Túc Nịnh dễ dàng nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-bac-huyet-te-ma-ton-nang-vi-cai-gi-khong-vui/2436214/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.