🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
-Quyển 5: Không phụ cuồng danh-

Cố Kinh Mặc trong mơ màng mơ một ác mộng dài dằng dặc.

Trong mơ có người gọi tên của nàng, nói là phụ thân nàng, nhưng tiếng gọi này lại khiến nàng nổi giận phát cuồng.

Lăn đi!

Ai là nữ nhi của ngươi?!

Cẩu vật, nghe thấy tiếng của ngươi cũng làm ta cảm thấy buồn nôn!

Cố Kinh Mặc giãy dụa tỉnh lại, ngồi dậy còn có chút tức giận, dứt khoát một chưởng vỗ nát bàn đá cạnh mình.

Tiếng động này làm kinh động Hoàng Đào, nàng dụi mắt đi tới hỏi: "Ma Tôn, sao vậy? Gặp ác mộng? Nếu người không vui vẻ, chúng ta đi kiếm chuyện với những cung chủ kia ồn ào một trận đi."

"Ta muốn gặp Huyền Tụng." Cố Kinh Mặc biết giấc mơ này chỉ sợ không bình thường, nàng cần hỏi Huyền Tụng, thậm chí là để Huyền Tụng tiến vào trong thần trí của nàng nhìn xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Huyền Tụng là người trong nghề ở phương diện này.

"Ra là nhớ Huyền Tụng!" Hoàng Đào yên lòng: "Cái này dễ xử lý, ta tới Duyên Yên các tìm hắn tới cho người, người chờ một chút nhé! Ta đi mượn pháp khí phi hành thích hợp."

Cố Kinh Mặc gọi Hoàng Đào lại, trầm mặc một hồi thở dài: "Trước mắt còn chưa được, chuyện giữa hai bên còn chưa hoàn toàn xử lý xong, e là bọn ta gặp mặt có chút khó khăn."

Hoàng Đào không hiểu được, ngoẹo đầu nhìn chằm chằm Cố Kinh Mặc, cuối cùng vẫn nghiêm túc nói: "Thế nhưng đã nhớ hắn thì phải đi gặp chứ!"

Hoàng Đào nghĩ một chút lại hỏi: "Hay là ta tới tìm Vũ sư huynh, nói ta nhớ hắn, sau khi tìm tới hắn thì nói hắn truyền đạt lại, về sau thì để Huyền Tụng tự nghĩ biện pháp."

Đạo lữ truyền âm có hạn chế về khoảng cách.

Hiện tại Cố Kinh Mặc và Huyền Tụng một ở Tiên giới, một ở Ma giới nên không thể truyền âm.

Ngay cả truyền âm phù từ Ma giới đi ra cũng sẽ bị chặn ở bên ngoài Tiên giới, chỉ có thể Hoàng Đào đi tìm.

"Mình ngươi có thể đi sao?" Cố Kinh Mặc không khỏi có chút lo lắng, tu vi của Hoàng Đào quả thực hơi thấp.

"Ta đi cùng ca ca, huynh ấy thông minh!" Hoàng Đào nói xong lập tức quay người chạy ra khỏi động phủ của Cố Kinh Mặc.

Cố Kinh Mặc ngồi một mình trên giường đá cả buổi, nghĩ đến việc Hoàng Đào đang đi tìm Huyền Tụng, vậy mà mơ hồ có chút chờ mong.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, trước kia gặp được chuyện gì, bất kể nàng bực bội hay khổ sở đều phải tự đối mặt.

Hiện tại, trong đời nàng có thêm một người có thể cùng nàng thương lượng.

Người kia rất thông minh, có thể bày mưu tính kế cho nàng, phảng phất một quyết định được sự tán đồng của người kia sẽ khiến nàng càng có niềm tin hơn.

Vốn còn rất bực bội, giờ phút này lại bất giác giương khóe môi.

Nàng nhanh chóng đứng dậy đến trước gương đồng cúi người sửa soạn y phục và tóc tai.

*

Hoàng Đào cùng Vân Túc Nịnh sánh vai đi theo Vũ Kỳ Sâm vào Duyên Yên các.

Vũ Kỳ Sâm có chút xấu hổ, Vân Túc Nịnh đi ở bên cạnh hắn lại không nói một lời.

Hắn chỉ có thể thăm dò nhìn Hoàng Đào cách hắn một Vân Túc Nịnh, hỏi: "Các ngươi thật sự là đến tìm ta?"

"Tìm Huyền Tụng!" Hoàng Đào nhỏ giọng trả lời: "Ma Tôn nhớ hắn."

Vũ Kỳ Sâm gật đầu, sau khi nhìn xung quanh một chút lại hỏi Hoàng Đào: "Gần đây lão tổ vẫn đang điều tra chuyện Sơ Tĩnh tiên tôn và Vọng Chập tiên tôn ngoài ý muốn vẫn lạc, bận rộn liên tục mấy ngày không ngớt. Ta chỉ có thể thử tới bẩm báo xem, các ngươi đã tới hẳn là ngài ấy sẽ gặp."

"Ừm, nếu không thấy hắn, ta sẽ không đi, chờ đến khi hắn chịu gặp mới thôi!"

"Vậy cũng không cần, ta cảm thấy kỳ thật lão tổ rất tốt, chỉ là trông có vẻ khó gần thôi."

Vân Túc Nịnh nhìn hai người bên cạnh lướt qua hắn nói chuyện, hơi nhíu mày, hỏi: "Ta cản trở các ngươi rồi?"

Vũ Kỳ Sâm liền đứng thẳg lại: "Không, ta chỉ muốn hỏi rõ ràng thôi."

Ba người đến bên ngoài Trưởng Lão Các, Vũ Kỳ Sâm nghĩ một chút thì nói với tiểu đệ tử truyền tin: "Nhờ sư huynh bẩm báo giúp ta, thiếu chủ và nhị tiểu thư Tố Lưu Quang cốc cầu kiến Già Cảnh thiên tôn."

"Mấy ngày nay Già Cảnh thiên tôn đều rất khó chịu, e là rất khó đồng ý gặp mặt." Đệ tử kia nhìn Vân Túc Nịnh và Hoàng Đào một chút, chẳng qua là hai tiểu bối mà dám can đảm cầu kiến Già Cảnh thiên tôn ở thời điểm này?

Già Cảnh thiên tôn cho gặp mới là lạ.

Vũ Kỳ Sâm vô cùng chấp nhất, lại nói: "Vẫn là thỉnh sư huynh bẩm báo một tiếng, cũng có liên quan tới chuyện điều tra."

"Nếu có manh mối thì báo cho ta là được rồi, không cần tự mình đến gặp."

Hoàng Đào nghe xong dẩu môi, nhìn về phía Vân Túc Nịnh giống như xin giúp đỡ.

Vân Túc Nịnh chỉ có thể thấp giọng nói: "Là mật báo, có liên quan tới đầu mối, châm trễ các ngươi không đảm đương nổi."

Đệ tử kia nhìn Vân Túc Nịnh một chút, cuối cùng vẫn xoay người đi bẩm báo, điều khiến hắn không ngờ tới là vậy mà Già Cảnh thiên tôn thật sự để bọn họ vào.

Tiểu đệ tử khi trở lại khách khí hơn rất nhiều, nhìn bọn họ nhiều thêm mấy lần, nhìn theo bọn họ đi vào Trưởng Lão Các.

Hiện giờ, dạng tiểu bối thế này cũng có thể đi gặp Già Cảnh thiên tôn rồi?

Hoàng Đào lanh lợi theo sát Vũ Kỳ Sâm tiến vào bên trong, trên đường còn hỏi: "Ngày thường Huyền Tụng khó gặp như vậy sao?"

"Đây là đương nhiên, trưởng bối trong môn muốn gặp ngài ấy cũng cực kì khó khăn, họ còn từng quỳ mấy tháng lão tổ đều đóng cửa không ra."

"Khoa trương như vậy?!" Hoàng Đào kinh ngạc dị thường.

Khi vào trong Trưởng Lão Các, trong đó còn có những người khác.

Hoàng Đào nhìn Lý Từ Vân, Nam Tri Nhân cũng đều là người quen thì cũng không chần chừ nữa, thoải mái nói: "Huyền Tụng, Ma Tôn nói nàng nhớ ngươi, ngươi nghĩ biện pháp đi gặp nàng đi."

Trưởng Lão Các yên tĩnh.

Lý Từ Vân vốn không muốn đọc sách, lại cầm một quyển sách lên lật xem, ánh mắt lại nhìn về phía Nam Tri Nhân, dường như hỏi: Đệ nghe thấy không? Lão nhân gia yêu đương thật chẳng biết xấu hổ!

Nam Tri Nhân cũng đang ra vẻ trấn định, giúp Lý Từ Vân điều chỉnh sách, ánh mắt lại lén nhìn về phía Huyền Tụng.

Tuy nàng là đồ đệ của Huyền Tụng, nhưng thật sự không cảm thấy người sư phụ này có chỗ nào đáng để nhớ nhung.

Tất cả mọi người ở cùng một phòng với sư phụ đều sẽ bị đè nén, thở mạnh cũng không dám.

Các trưởng lão trong Trưởng Lão Các, nghe thấy một tiểu cô nương trực tiếp gọi lão tổ là "Huyền Tụng", thì hô hấp trì trệ, nhất là đoạn nói chuyện phía sau cũng làm cho bọn họ cảm thấy...

Cái này... Đây là chuyện bọn họ có thể nghe sao?

Huyền Tụng nhìn Hoàng Đào đi cùng Vân Túc Nịnh tới, Vũ Kỳ Sâm dè dặt giật tay áo Hoàng Đào, nhắc nhở nàng nói chuyện cẩn thận chút, lại bị Vân Túc Nịnh ngăn cản đẩy ra, không cho hắn chạm vào Hoàng Đào, ống tay áo cũng không được.

Hoàng Đào có chút không hiểu, còn hỏi tiếp: "Sao vậy?"

Vũ Kỳ Sâm gấp không chịu được, sợ Huyền Tụng trách tội xuống.

Ai ngờ Huyền Tụng cũng không tức giận, mà hỏi Hoàng Đào: "Lập khế ước với nàng thì truyền tống đến đâu nàng cũng tới được?"

"Đúng vậy, lên trời xuống đất, không gì không làm được."

Huyền Tụng không chần chừ, từ trong vạn bảo linh lấy linh đang Cố Kinh Mặc đưa cho hắn ra, lay động một cái.

Không bao lâu, đám người liền nhìn thấy Cố Kinh Mặc xé rách không gian mà tới.

Quyển sách trên tay Lý Từ Vân rớt xuống đất, trợn mắt há mồm.

Nam Tri Nhân cũng cả kinh, còn ngẩng đầu nhìn lên trên, tựa hồ là đang xác nhận hộ sơn đại trận của Duyên Yên các phải chăng có vấn đề.

Các trưởng lão trong Trưởng Lão Các cũng cả kinh bất động tại chỗ.

Huyền Tụng lại là người bình tĩnh nhất, nói với Cố Kinh Mặc: "Hiện tại ta có chút bận bịu, rất nhiều manh mối cần phải phân tích, nếu nàng muốn nhìn ta thì ngồi yên một bên không được quấy rối, ta hết bận sẽ đi cùng nàng."

Cố Kinh Mặc nhìn xung quanh một chút, đánh giá trang trí trong Trưởng Lão Các, sau đó ngồi ở vị trí trung tâm, nhấc chân lên bắt chéo nói: "Chờ cũng được, cho ta chén trà, phải tốt."

"Được." Huyền Tụng trả lời ngay.

Vũ Kỳ Sâm biết hắn là người trẻ tuổi nhất trong điện, nhanh chóng đáp lời, vội vã ra ngoài pha trà cho Cố Kinh Mặc.

Hoàng Đào nhanh chóng đến bên cạnh Cố Kinh Mặc ngồi xuống, gọi với theo Vũ Kỳ Sâm: "Vũ sư huynh, mang cho ta chút trái cây khô, tốt nhất có thêm lạp xưởng và đùi gà."

"À, được!" Vũ Kỳ Sâm tranh thủ thời gian trả lời.

Lý Từ Vân chật vật nhặt sách lên, liền nhìn thấy mấy vị trưởng lão vội vàng đến bên cạnh hắn, hỏi: "Để Ma Tôn ở Trưởng Lão Các, còn ngồi ở vị trí của lão tổ, có thích hợp không?"

Lý Từ Vân nghiêm túc suy nghĩ, vô cùng vững tin trả lời: "Không thích hợp lắm."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Lý Từ Vân nâng cằm lên, chỉ hướng Huyền Tụng: "Ngươi quản được sao?"

Mấy vị trưởng lão đều lộ vẻ khó xử: "Không quản được."

"Vậy thì chịu đựng đi, Ma Tôn tựa hồ cũng không làm loạn. Với lại, Ma Tôn hẳn là cũng quan tâm chuyện của Sơ Tĩnh tiên tôn, để nàng dự thính đi."

Không bao lâu, Vũ Kỳ Sâm đưa nước trà và trái cây khô tới, đồng thời nhỏ giọng giải thích với Hoàng Đào: "Đệ tử trong sư môn đều tích cốc, không có dự trữ đùi gà và lạp xưởng, ta bảo Mộc Ngạn xuống núi đi mua."

"Duyên Yên các các ngươi đúng là nghèo rớt mồng tơi..." Hoàng Đào nhịn không được lầm bầm một tiếng: "Phòng ở đắp lên thật cao, kết quả trống không, đùi gà cũng không có."

Thái độ của Vũ Kỳ Sâm khiêm tốn: "Về sau chúng ta sẽ cố gắng sửa lại."

"Thái độ thì lại rất tốt."

Lúc này, Huyền Tụng gọi Vân Túc Nịnh và Vũ Kỳ Sâm: "Hai người các ngươi lại đây."

Hai người lập tức đi qua, đứng ở trước bàn lớn.

Huyền Tụng chỉ vào một chỗ trên bản đồ nói: "Lần cuối cùng nhìn thấy hắn là ở chỗ này, nếu là các ngươi, các ngươi sẽ trốn ở chỗ nào?"

Vũ Kỳ Sâm âm thầm điều chỉnh tâm thái, biết lão tổ lại đang chỉ bảo hắn, hắn phải nắm chắc cơ hội không thể để cho lão tổ thất vọng.

Vân Túc Nịnh thì phá lệ nghiêm túc, đồng thời thấp giọng hỏi: "Là Yến Túy sao?"

"Đúng, trọng điểm điều tra của chúng ta bây giờ chính là hắn."

Vân Túc Nịnh không giống Vũ Kỳ Sâm.

Hắn và đám người kia có nợ máu, nếu Yến Túy chính là người đeo mặt nạ, vậy Yến Túy chính là hung thủ giết muội muội của hắn.

Hắn nghiêm túc hơn Vũ Kỳ Sâm rất nhiều, nhìn địa đồ đến trầm mặc, hiển nhiên là đang tự hỏi.

Vũ Kỳ Sâm cũng nghiêm túc xem, cùng phân tích.

Cố Kinh Mặc đương nhiên cũng ngồi không yên, cũng đi sang xem địa đồ.

Trên bản đồ có chữ nhỏ và ký hiệu chằng chịt, nàng nhận được không nhiều, hơn nữa khi nghiêm túc nhìn lâu liền cảm giác những chữ kia xoay tròn, khiến nàng có cảm giác choáng váng.

Nàng biết cũng không phải là nàng không muốn nhìn chữ, mà là loại ảo giác kia đang quấy phá, ngay cả khi nghiêm túc suy nghĩ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nàng biết lúc này không phải thời cơ, liền quay lại ngồi.

Rất nhanh nàng lại nhận ra, nàng bực bội cũng sẽ ảnh hưởng đến ảo giác của nàng.

Cố Kinh Mặc khoác tay lên trên ghế, nhấp một ngụm trà, nhìn tất cả mọi người đang bận rộn, chỉ có nàng và Hoàng Đào là quần chúng, cảm thấy vô cùng không thú vị lại khó chịu, vì vậy nói: "Huyền Tụng, ta hơi nhàm chán."

"Vậy ta để Nam Tri Nhân dạy chữ cho nàng?"

"Không cần..." Cố Kinh Mặc nghĩ lại nói: "Nhìn chàng thế này không thú vị lắm, chàng lộ đuôi ra cho ta xem một chút đi."

Lý Từ Vân không khỏi cảm thấy hoang đường.

Sư phụ của hắn đối với thân phận bán yêu của mình luôn im lặng không đề cập tới, cực kì kiêng dè, bọn họ cũng không dám nói, người làm sao có thể lộ đuôi ra? Chỉ để giải buồn cho nữ nhân ư? Kể cả là tình yêu tuổi xế bóng của lão nhân gia cũng không thể kiêu căng như thế chứ!

Xoay người lại, liền nhìn thấy Huyền Tụng đang xem địa đồ đồng thời xòe ra chín cái đuôi.

Lý Từ Vân: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.