Ngoại trừ Ôn Viễn Sơn, Lữ Minh Nhã chưa từng nói chuyện này với người khác. Có đôi khi nhớ lại, ngay cả chính bà cũng không nhịn được hoài nghi: Bà thật sự đã từng gặp Cố An Dương, hay chỉ là một giấc mộng thuở thiếu thời?
Lúc đó Cố An Dương như mặt trời ban trưa, không ai không biết không ai không hiểu. Tuổi còn trẻ đã có hào quang Ảnh hậu quanh thân, là nữ thần trong lòng biết bao nhiêu người, nói không quá, ai ai cũng thích cô.
Mà thời điểm đó Lữ Minh Nhã đang ở trong khoảng thời gian gian nan khốn khổ. Bà và Ôn Viễn Sơn bởi vì một vài nguyên nhân mà tách ra, Lữ Minh Nhã một mình mang theo Ôn Ngôn, ăn rất nhiều khổ sở. Thậm chí bởi vì thiếu tiền, bà không thể không từ bỏ vẽ tranh, làm công khắp nơi kiếm tiền, trong đó bao gồm cả nhân viên phục vụ quán rượu.
Lữ Minh Nhã chính là vào lúc đó gặp được Cố An Dương.
“Cô đang nhìn gì vậy?”
Đang chăm chú nhìn ảnh chụp con trai mình Lữ Minh Nhã đột nhiên bị tiếng nói chuyện vang lên làm giật mình hoảng sợ, đến khi cô thấy rõ ràng người nói chuyện, càng kinh hãi không khép miệng được: “Cố, Cố tiểu thư?!”
Cô lén chạy đến một phòng kho bỏ hoang định lười biếng một hồi, không ngờ vậy mà lại chạm mặt khách của quán rượu, lại là đại minh tinh Cố An Dương.
Lúc này Cố An Dương không diễm lệ lộng lẫy tứ phương như lúc đi lên thảm đỏ, cô nhìn qua có chút mệt mỏi, giày cao gót bị cô tùy ý vứt ở một bên. Trước mặt cô bày một cái ly chân dài, bên trong có hơn nửa phần rượu đỏ. Trên váy đỏ lễ phục còn lây dính một ít vết rượu.
“Cô đang nhìn gì vậy?” Cố An Dương không trả lời, chỉ lặp lại câu hỏi.
Lữ Minh Nhã lấy lại tinh thần: “À, là ảnh chụp con tôi.”
Bầu không khí bỗng yên lặng, một lát sau, Cố An Dương phá tan sự yên tĩnh: “Có thể cho xem tôi một chút không?”
Lữ Minh Nhã ngoan ngoãn đưa ảnh chụp lên, Cố An Dương nhìn đứa bé trai mắt to trong hình, trên tay ôm một cái món đồ chơi, đang làm mặt nghiêm, nhưng không kiềm chế được ý cười khóe môi.
Rõ ràng rất vui lại giả bộ nghiêm túc thật khiến người ta thật buồn cười.
Cố An Dương cười cười: “Rất dễ thương.”
Lữ Minh Nhã có chút thụ sủng nhược kinh: “Cũng, cũng tạm.”
Lại là một hồi yên lặng.
Lữ Minh Nhã căng thẳng đến mức mặt có chút nóng lên, cô suy nghĩ là nên yên lặng tiếp hay là nói gì đó, Cố An Dương lại mở lời: “Nuôi con cực khổ không?”
Giống như tất cả người mẹ trên thế giới, vừa nhắc tới trẻ con, mắt Lữ Minh Nhã liền phát sáng: “Rất cực. Nhưng mà, nhìn nó mỗi ngày lớn lên, liền cảm thấy những cực khổ này không đáng là gì.”
Cố An Dương gật đầu. Một lát sau, cô lại mở miệng hỏi: “Cô nói, một người con gái dưới tình huống như thế nào, biết rõ sinh con sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới cơ thể của mình, vẫn kiên trì sinh nó ra?”
Thấy Lữ Minh Nhã không hiểu nhìn mình, Cố An Dương nói bổ sung: “Kịch bản tác phẩm mới. Tôi không có con, muốn hỏi một chút.”
Lữ Minh Nhã rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nhẹ giọng hồi đáp: “Hoặc là rất yêu hắn, hoặc là rất yêu hắn.”
Hai từ “Hắn”, Cố An Dương nghe hiểu.
Lữ Minh Nhã dường như nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên cười rộ lên: “Thật ra dung mạo Cố tiểu thư đẹp như vậy, sau này nếu như có con nhất định cũng rất đẹp, nhất là đôi mắt.”
Người người đều biết Cố An Dương có một đôi mắt rất đẹp, rất chọc người ước ao.
Cố An Dương nhướng nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Lữ Minh Nhã lại nhịn không được bắt đầu phát tán suy nghĩ: “Cố tiểu thư, sau này nếu như sinh con gái cứ gọi là Cố Phán đi! Cố phán sinh huy [1], dễ nghe biết bao.”
[1] Cố phán sinh huy: đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Không đúng, không nhất định họ Cố ah, nhũ danh đi! Nhũ danh là Tiểu Phán, Phán Phán!”
“Kỳ thật con trai cũng không tệ, chỉ là con trai mà lớn lên giống Cố tiểu thư, có chút không tưởng tượng ra.”
…
Tính cách Lữ Minh Nhã vốn hoạt bát, nhìn thấy Cố An Dương gần gũi bình dị như vậy, cô ngược lại một chút cũng không khách khí tám chuyện với đối phương: Con mình, con người khác, còn có con của Cố An Dương. Cố An Dương vẫn luôn mỉm cười nghe cô nói, thỉnh thoảng đáp hai câu, thật giống như thật sự có một đứa con như vậy, còn chưa có sinh ra, đã được mọi người chờ mong.
Trước khi đi, Lữ Minh Nhã đứng lên, có chút ngượng ngùng mở lời nói: “Cố tiểu thư, tôi có thể ôm cô một cái không?”
Cố An Dương gật đầu, chủ động nghiêng người ôm lấy cô.
Lữ Minh Nhã kích động không cưỡng lại được, cô ngửi thấy mùi hương trên người Cố An Dương, choáng váng mở miệng nói: “Cố tiểu thư, chúc cô, chúc cô năm mới vui vẻ!”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống đất: Lúc này mới tháng 6, năm cái gì mới hả!
Cố An Dương vỗ vỗ vai của cô, cười nói:
“Cung hỉ phát tài, vạn sự như ý.”
Ôn Viễn Sơn và Ôn Ngôn đi ra ban công hóng gió.
Thấy hai người trong phòng dường như vẫn đang nói gì đó, Ôn Viễn Sơn mở miệng nói: “Mẹ con rất thích cậu ta.”
“Ba cũng rất thích em ấy.”
“Ba đó là tin con.” Ôn Viễn Sơn không tỏ rõ ý kiến.
Ôn Viễn Sơn “Hừ” một tiếng: “Đường là chính con chọn, tự chọn tự đi. Xảy ra chuyện ba cũng sẽ không giúp con.”
“Đã biết.”
“Con chú ý một chút. Chuyện của con và Tiểu Cố là có người nặc danh gửi email nói cho ba biết. Ba tra xem, là gửi từ một tiệm internet ngoại thành, thẻ căn cước là một người thường tộc làm công.”
Ôn Ngôn gật đầu. Hắn nhìn về phía xa xa, khí trời tối hôm nay không tốt lắm, không trăng không sao không gió, mây đen mù mịt, có chút giống sơn vũ dục lai. Không sao, dù sao phòng trong vẫn ấm áp như trước. Ôn Ngôn thấy Cố Gia Nhiên nhìn về phía bên này, liền nhìn cậu nở nụ cười.
[2] Gió thổi mưa giông trước cơn bão
Nghe xong toàn bộ chuyện xưa, Cố Gia Nhiên rất lâu mới lấy lại tinh thần. Từ sau khi Cố An Dương qua đời, lần đầu tiên trong đời, cậu mãnh liệt cảm nhận được mẹ dường như vẫn chưa từng rời khỏi mình. Lữ Minh Nhã thấy thần sắc cậu ngẩn ngơ, mở miệng nói: “Gia Nhiên, làm sao vậy?”
Cố Gia Nhiên có chút chần chừ: “Cháu… có chút không dám tin… Cứ cảm thấy… sao có thể trùng hợp như vậy…” Cậu hít sâu một hơi: “Người thật sự không lừa con?”
Lữ Minh Nhã đau lòng nhìn cậu: “Gia Nhiên, những năm qua, những chuyện đã trải qua, dù tốt hay xấu, con cảm thấy thật không?”
Bất luận là xuất thân của cậu, hay là những lần gặp gỡ, có một số việc nói đến cứ như phim. Nhưng mà, đúng là chính bản thân cậu trải qua, dù hoang đường như thế nào đi nữa, cũng là đời người.
Cố Gia Nhiên gật đầu.
“Những chuyện đó con còn cảm thấy chân thực, vì sao lại không chịu tin chuyện này? Cực khổ là số mệnh, sung sướng là số mệnh, đây, cũng là số mệnh.”
Cố Gia Nhiên kinh ngạc nhìn bà.
Lữ Minh Nhã dùng ngón tay chấm nước trà, ở trên bàn trà vẽ hai điểm: “Hai ngôi sao, làm thế nào mới có thể tiến đến với nhau?”
Cố Gia Nhiên không rõ bà muốn nói cái gì, mờ mịt lắc đầu.
“Ngân hà.”
“Bác, Viễn Sơn, Tiểu Ngôn, bạn nó Kỷ Tự, hay cha mẹ của con, anh trai con, bạn bè, người đại diện các loại.” Bà vừa nói, vừa chia ra chấm các điểm nước xung quanh hai điểm ban đầu, “Con, bác, nó, chúng ta cùng nhau, tạo thành ngân hà.”
Cố Gia Nhiên đã không phân rõ hai giọt nước đó đến cùng nằm ở đâu. Chúng nó đã cùng những giọt nước xung quanh hòa vào nhau, hợp thành hai hàng nước nhỏ.
Sau đó, hai hàng nước này, chậm rãi chảy về cùng một chỗ.
Cố Gia Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lữ Minh Nhã.
Lữ Minh Nhã dịu dàng cười:
“Ái tình trên thế gian này, đại khái đều phải chờ đợi lâu như thế mới gặp được nhau.”
“Mà hai đứa, có khởi đầu đẹp nhất.”
Cố Gia Nhiên nhìn ra phía ngoài, như chú ý tới ánh mắt của cậu, Ôn Ngôn xoay người nhìn cậu nở nụ cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]