Cố Gia Nhiên không nhớ rõ cậu trở về phòng như thế nào. Cuộc trò chuyện buổi đêm đã hao hết toàn bộ tâm sức của cậu, cậu thậm chí còn không có sức lực dư thừa để nghĩ ngợi đến nụ hôn nhẹ tựa lông hồng kia.
Cậu mở to mắt nằm ở trên giường, đầu hỗn loạn, trong lòng mềm mại nhẹ nhàng, không hiểu sao có chút ấm áp.
Cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cậu sẽ nhắc tới Cố An Dương với Ôn Ngôn. Trước đó, cậu chỉ cùng hai người nói về mẹ: Một là Hà Thụy Chi, hai là bác sĩ tâm lý.
Cậu không biết mình phải định nghĩa Ôn Ngôn như thế nào, mặc dù bây giờ bọn họ là bạn bè, nhưng ngay từ đầu cậu đúng là vì nguyên nhân nào đó mà tiếp cận hắn. Cậu cũng đã sớm suy nghĩ xong, thời gian là một bộ phim, chỉ cho mình thời gian là một bộ phim, cậu muốn ở cùng Ôn Ngôn dưới một mái nhà một thời gian ngắn: Bạn bè, khách trọ, hoặc chỉ là người xa lạ tá túc, dù lấy thân phận gì cũng được. Coi như là hoàn thành một tâm nguyện của chính mình.
Nhưng mà, cậu không hề biết Ôn Ngôn là người như vậy.
Sẽ cùng cậu nấu cơm, sẽ cùng cậu tán dóc rất nhiều chuyện thú vị, lại nói đùa, lại an ủi cậu, biết ra mặt giúp cậu, lại rất nghiêm túc nói mình là bạn của cậu. Nhưng vốn dĩ, cậu chỉ muốn ở xa xa nhìn hắn, cũng thật sự không muốn cùng vị Tổng giám đốc này có qua lại quá nhiều.
Ôn Ngôn thật tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuon-chuon/2939398/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.