*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy nói là ở chung, kỳ thật hai người tiếp xúc hết sức có hạn. Đoàn phim đi vào quỹ đạo, Cố Gia Nhiên đi sớm về trễ, Ôn Ngôn càng bận rộn hơn. Thỉnh thoảng Cố Gia Nhiên xuống lầu rót nước, luôn có thể thấy hắn không phải đang gọi điện thoại thì chính là đang xem văn kiện.
Hai người trái lại thành một đôi bạn cùng nhà nước sông không phạm nước giếng.
Đảo mắt đến ngày thứ bảy, Cố Gia Nhiên trở về nhà Thanh Hà ăn cơm chiều.
Khi ngồi ở trên xe, cậu liên tục thất thần.
Biệt thự Thanh Hà, là nơi cậu ở lâu nhất cho đến nay. Từ 6 tuổi đến 16 tuổi, 10 năm, cậu đã sống ở đây 10 năm. Cậu đã từng nghĩ vì hắn mà ở lại nơi này cả đời, nhưng mà cuối cùng, cậu lại giống như trốn chạy từ nơi này chuyển đi.
Lúc Cố Gia Nhiên về đến nhà, vừa đúng giờ ăn. Trên bàn đã bày xong thức ăn, bốc hơi nóng hầm hập. Phương Nguyên ngồi trên bàn ăn, thấy người đã trở về, đứng lên duỗi tay ra, dường như muốn bắt chuyện nói gì đó với cậu. Kết quả không biết làm sao, tay phải ở giữa không trung dừng lại, rồi buông xuống. Cố Gia Nhiên hít sâu một hơi, cúi đầu gọi một tiếng: “Ba.”
Phương Nguyên trầm mặc một lúc: “Ăn cơm đi.”
Bữa cơm này ăn cực kỳ yên tĩnh. Trong bữa cơm chỉ nghe thấy tiếng đũa va chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuon-chuon/2939380/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.