Ông Alexander Bonaparte Cust ngồi yên như tượng. Đồ ăn sáng trên đĩa đã nguội ngắt và ông không hề động đến miếng nào. Có tờ báo đang nằm dựa vào ấm trà. Đó là tờ báo mà ông Cust đã đọc rất hào hứng.
Bỗng nhiên ông đứng dậy đi lui đi tới một chốc rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ. Hai tay ông bưng đầu rồi ông rên ư ử.
Ông không nghe tiếng cửa mở. Bà Marbury chủ nhà đã đứng ở bậc cửa rồi.
“Ông Cust ơi, tôi đang nghĩ không biết ông có muốn... sao thế? Chuyện gì vậy? Ông ốm à?”
Ông Cust thả tay, ngẩng đầu lên.
“Không, không có gì đâu, bà Marbury ạ. Sáng nay tôi thấy không được khỏe lắm”.
Bà Marbury kiểm tra khay đồ ăn sáng.
“Tôi thấy ông chẳng đụng đến bữa ăn sáng. Đầu ông lại đau à?”
“Không. À, vâng... Tôi - tôi thấy hơi khó chịu trong người”.
“Ôi, tội nghiệp ông quá. Vậy hôm nay ông không đi đâu sao?”
Ông Cust bỗng nhiên đứng bật dậy.
“Không, không. Tôi phải đi chứ. Công việc mà. Quan trọng. Quan trọng lắm”.
Hai bàn tay ông run rẩy. Nhìn ông có vẻ bực bội, bà Marbury cố vỗ về ông.
“À, ông cứ đi nếu ông thấy cần phải đi. Lần này ông đi đâu có xa không?”
“Không. Tôi đi...” - Ông ngập ngừng vài phút rồi nói tiếp “... Cheltenham”.
Vẻ ngập ngừng kỳ lạ của ông khi nhắc đến cái tên đó khiến bà Marbury nhìn ông ngỡ ngàng.
Bà trả lời kiểu xã giao: “Cheltenham đẹp lắm. Có năm tôi đi Bristol rồi đến đó. Cửa hàng ở đó rất tuyệt”.
“Ờ, tôi cũng nghĩ thế”.
Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoi-an-mang-a-b-c/141029/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.