Poirot quay lại chỗ ngồi và ngâm nga giai điệu gì đấy một mình.
“Đáng tiếc là cô ta thông minh quá”, ông lẩm bẩm.
“Ai cơ?”
“Megan Barnard. Cô Megan. Cô ta nói ngay: ‘Những lời sáo rỗng’. Cô ta nhận ra ngay tức khắc những lời tôi nói chẳng có ý nghĩa gì cả. Còn những người khác thì tin sái cổ”.
“Tôi thấy nó hợp lý đấy chứ”.
“Ừ, thì hợp lý thật. Chỉ là cô ta nhận ra được”.
“Thế thì ông đã nghĩ một đàng rồi nói một nẻo à?”
“Những gì tôi nói thật ra chỉ tóm lại bằng một câu ngắn gọn thôi. Thay vào đó tôi cứ lặp đi lặp lại tùy hứng mà không ai để ý ngoại trừ cô Megan”.
“Nhưng tại sao?”
“Eh bien - để có cái gì đó mà nói chứ! Để làm cho mọi người có cảm tưởng là có việc phải làm! Ý tôi là để bắt đầu những cuộc đối thoại!”
“Thế ông không nghĩ những cuộc đối thoại này sẽ đưa tới ích lợi gì sao?”
“Ồ, có thể có chứ”.
Ông lặng lẽ cười.
“Trong cái mớ thương đau đó chúng ta lại diễn hài kịch. Chẳng phải thế sao?”
“Ý ông là sao?”
“Vở kịch nhân sinh đó, Hastings à! Nghĩ một chút nhé. Có ba cặp con người ngồi lại với nhau vì chịu chung một bi kịch. Ngay tức khắc, vở kịch thứ hai xảy ra - tout à fait à part [1]. Ông có nhớ vụ án đầu tiên của tôi ở Anh không? Ôi, lâu lắm rồi ấy. Tôi đưa hai người yêu nhau lại với nhau - chỉ bằng cách đơn giản là bắt một trong hai người vì tội giết người! Không cần làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoi-an-mang-a-b-c/141026/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.