Miệng nhỏ của Nghê Ngạo Lam tê dại, muốn nhíu mày, hai chữ “khó uống” suýt thốt ra.
Ưm… thứ thuốc đen ngòm này quả nhiên đắng quá. Khi vừa đến biên cảnh Thường Mãn quốc, thân thể nàng rất yếu, mỗi ngày đều phải uống thuốc, nhưng cũng không đắng tới thế. Thuốc Nam Cung Lân uống đắng gấp mười lần, khó trách hắn không thích.
Đôi mắt đen láy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhúm như bánh bao, Nam Cung Lân không vui hừ lạnh, “Đắng chết nàng chưa! Lại ngậm nữa!”
“Ặc… nếu hoàng thượng đã uống một ngụm lớn vậy, thì uống thêm hai ngụm nữa đi, có được không?” Nghê Ngạo Lam cười nói.
“Trẫm vốn không uống, trái lại nàng cả gan ép trẫm uống.” Nam Cung Lân rất muốn ném bát sứ ấy ra ngoài cửa sổ, để nàng không có cơ hội giày vò hắn uống thuốc nữa.
Lòng đã chết khô dưới ánh mặt trời ác liệt, thân thể có cường tráng hay không cũng không còn quan trọng với hắn.
Nàng không phải bảo bối của hắn, nàng không phải Nghê Ngạo Lam bằng lòng ‘như đôi yến đậu rường nhà, hàng năm thường gặp nhau’, nàng chỉ là một Nghê Ngạo Lam vứt bỏ tấm chân tình của hắn, không muốn đối mặt với hắn.
“Hoàng thượng, còn lại nếu ngài không tự mình uống, thì nô tỳ đành dùng cái miệng này đút ngài uống tiếp.” Nghê Ngạo Lam mím môi, tay nhỏ chợt đưa tới, gần như đem bát sứ đụng vào môi hắn.
Không muốn tiếp xúc với thiên hạn nữa, Nam Cung Lân chẳng nói hai lời bưng bát thuốc ấy một hơi rót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-phu-dung/2986940/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.