Chương trước
Chương sau
Chìm vào trong giấc mộng nặng nề, thoáng trông thấy dáng dấp chân thực kia.

Thiếu niên tóc dài như mực rối tung, cánh tay tráng kiện đang nắm lấy đôi chân ngọc của nàng, nam căn thô to tím sẫm đang không ngừng cắm vào thủy huyệt béo mập nộn thịt, kéo ra từng giọt dâm dịch tung tóe.

Bụng dưới tràn đầy cảm giác vừa chua trướng vừa tê dại, làm cho nàng không nhịn được rên rỉ ra tiếng, thân thể giống như con cá thiếu nước khô nóng, chủ động uốn cong người làm cho thiếu niên tiến vào nàng càng thêm triệt để.Túi ngọc liên tiếp đánh vào mông phấn, nam căn cố hết sức xen vào đến đỉnh hoa tâm, mang đến cho nàng khoái cảm vui sướng không cách nào nói nên lời.

Nàng cố gắng muốn mở to mắt để nhìn rõ thiếu niên, đang quấn quýt lấy mình là ai, nhưng giống như bị ngăn cách cách bởi tầng tầng sương mù.

Sức lực kinh người kia làm thân thể mềm mại của nàng nhiễm một tầng phấn hồng, cảm nhận được nhuyễn thịt trong dâm huyệt càng ngày càng co rút nhanh, ở khoảnh khắc nàng sắp đạt tới cao trào, thiếu niên nói: “Hừm, bảo bối, nàng thật ngọt thật thơm...”

“"Phù phù... Hô...”

Liễu Ương Ương đột nhiên tỉnh lại, thất thần nhìn nóc giường không biết nên hối hận hay là nên xấu hổ.

Giấc mộng xuân này đã dây dưa nàng gần ba năm nay rồi, đều là cảnh nàng cùng một thiếu niên không biết tên nào đó quấn quýt lấy nhau, các loại tư thế đều có. Vừa bắt đầu thì thỉnh thoảng xuất hiện, nàng không để ý lắm, nhưng sau đó tần suất lại càng ngày càng nhiều.

Có thể là do mộng xuân ảnh hưởng, nàng không thể nào tiếp thu được sự thân mật, đụng chạm của Liễu Hữu Trình, mỗi khi hắn cúi người lại gần muốn hôn môi nàng thì nàng liền cảm thấy toàn thân cứng ngắc, hoang mang cực kỳ, hắn tự nhiên cũng nhận ra được, liền ôn nhu giảng hòa, hai người nhiều nhất cũng chỉ nắm tay.

Việc này, nàng chưa bao giờ đề cập tới với chồng mình, chỉ yên lặng để ở trong lòng.

Những đại nương đại thúc cùng sống trong đại trạch này đều cho rằng bọn họ ban đêm rất hoan hảo, lúc nào cũng quan tâm xem bụng nàng đã có động tĩnh gì hay không, những lúc như vậy chồng nàng sẽ nói nàng còn trẻ, không vội.

Đáy lòng nàng cũng mơ hồ biết như vậy đối với Liễu Hữu Trình mà nói là một loại dằn vặt, nhưng...nhưng nàng không rõ bản thân mình có vấn đề gì, muốn vượt qua điểm mấu chốt kia tựa hồ còn khó hơn lên trời.

Trước đây ở trong những giấc mộng xuân, nàng chỉ thấy được hình ảnh, lần này nhưng lại có thể nghe thấy giọng nói vị thiếu niên kia, cho nên nàng mới giật mình tỉnh lại.

Bởi vì, giọng nói kia chẳng phải chính là ân công Nam Cung công tử mà đêm qua nàng đã gặp được.

Giơ tay xoa xoa thái dương, Liễu Ương Ương cảm giác mình có lẽ là chờ ở nhà quá mức nhàn nhã mới có những suy nghĩ lung tung này, tuy rằng nàng cũng thường thêu một vài món đồ nhỏ để bán cho tú phường, có thể kiếm được không ít ngân lượng, nhưng phần lớn thời gian nàng vẫn luôn nhốt mình ở trong nhà.

Nàng rất muốn đi ra ngoài để chiêm ngưỡng cảnh sắc nơi biên cảnh của Hường Mãn quốc.

Nhắc đến cũng thật buồn cười, từ sau khi nàng bị thương tỉnh lại, thì đã không nhớ rõ bất cứ chuyện gì, những chuyện liên quan đến bản thân đều là Liễu Hữu Trình nói cho nàng, hắn dẫn nàng về nhà ở nơi này định cư, nhưng cũng chưa bao giờ dẫn nàng đi nhìn xem chung quanh, nàng ở ngay biên cảnh Thường Mãn quốc, nhưng không biết nơi này có phong cảnh nổi tiếng nào, người quen biết đã ít lại càng ít, đều là một vài người cùng sinh sống trong đại trạch.

Ai…Các đại nương đại thúc ban ngày đều đi làm việc, tất nhiên là không rảnh cùng nàng đi đạp thanh, không biết nên tìm ai mới thích hợp đây?

Nam cung công tử!

Tuy nói ân công mang lại cho người ta cảm giác lãnh đạm lại kiêu ngạo, nhưng cũng là một người tốt. Tối hôm qua trước khi chia tay, hắn vốn muốn phủi mông một cái rời đi, là nàng lại da mặt dày hỏi hắn đang ở nơi nào, một hồi lâu hắn mới mở miệng trả lời “Luật Ánh biệt uyển.”

Điều này thực sự đã dọa nàng hốt hoảng.

Từ cách ăn mặc và khí chất của ân công thì không khó phân biệt hắn nhất định là gia đình giàu có, chỉ có điều không nghĩ tới thân phận hắn lại cao quý như vậy, “Luật Ánh biệt uyển.” chính là nơi quốc quân của Thường Mãn quốc đi tuần thường hay đến ở nha!

Có điều, điều này cũng đại biểu hắn có tiền và nhàn rỗi không phải sao? Hơn nữa nàng cảm thấy hắn thật đáng thương.

***

Luật Ánh biệt uyển.

Liễu Ương Ương đứng trước cửa lớn, đã là lần thứ mười nàng nói với thị vệ muốn gặp Nam Cung Lân, đồng thời cũng giải thích nguyên do giao tình giữa hai người, lại không nghĩ rằng đối phương nhất định không chịu giúp nàng thông báo.

“Phu nhân, nếu như ta dễ dàng tin tưởng ngươi cho ngươi đi vào, ngươi nghĩ xem sẽ có bao nhiêu thiếu nữ tìm đến xin gặp Đại Cảnh Quốc hoàng đế chứ?”

Lần đầu tiên nghe được ân công hóa ra là một hoàng đế, Liễu Ương Ương vô cùng kinh ngạc, đã có ý muốn rút lui có trật tự, nhưng lại nghĩ nếu như ân công không muốn tìm phiền phức, cần gì phải nói cho nàng hắn ở nơi nào, cho nên nàng lại tiếp tục kiên trì.

Giữa lúc Liễu Ương Ương lần thứ mười một lại cùng thị vệ cầu xin, thì cửa lớn mở rộng, một vài thị vệ vây xung quanh một mỹ nam tuấn tú quý khí đi ra.

Mỹ nam trong lúc vô tình nghe thấy có một vị phụ nhân muốn tới tìm bạn tốt, không nhịn được tiến lên tìm hiểu sự tình, mà Liễu Ương Ương tai thính mắt tinh, lập tức nói rõ thân phận bản thân với hắn, tiếp theo liền được hắn tự mình dẫn tiến vào biệt uyển.

Liễu Ương Ương, ba chữ này đêm qua Mãn Tử Đình đã nghe được từ miệng Nam Cung Lân, bởi vì bạn tốt trở về quá muộn, khiến Kim Phúc nôn nóng muốn chết, suýt nữa đã phái người đi ra ngoài tìm, may mà sau đó đã thấy người trở về, hắn đeo bám lấy bạn tốt hỏi han, bạn tốt lãnh đạm nói là do gặp được một phụ nhân.

“Ta chỉ là giáo huấn hai tên côn đồ không có mắt kia, lại không nghĩ rằng nàng vậy mà chạy tới nhận ta làm ân công.”

“Ai bảo ngươi thích lo chuyện bao đồng, vậy mà còn trách tiểu nương tử nhà người ta.”

“…”

“A…Nàng trông xinh đẹp không?”

“Nữ nhân nước các ngươi lập gia đình điều phải che mặt, ta làm sao mà biết được!”

Không nghĩ tới bạn tốt vậy mà không thích, không biết có phải liên quan đến sinh thần ngày hôm qua của hắn hay không, không còn nữ nhân yêu mến ở bên cạnh, cô đơn một mình, cho nên Mãn Tử Đình mới đại nhân đại lượng hàng năm vào ngày này đều tới tìm hắn, cùng hắn giải sầu.

Nam Cung Lân và Mãn Tử Đình đã quen biết nhau từ nhỏ, tuổi cũng xấp xỉ, bởi vậy giao tình rất sâu, lúc đó cả hai đều là thái tử, thường hỗ trợ nhau khi tới thủ đô đối phương, hiện tại tuy đã là vua một nước, nhưng tình nghĩa huynh đệ của cả hai vẫn không giảm.

Mãn Tử Đình dẫn Liễu Ương Ương đi đến phía Tây biệt uyển nơi có một rừng trúc xanh biếc, ở cách đó không xa, từng đừng đợt từng đợt âm thanh xen lẫn với tiếng gió truyền vào tai nàng, đợi đến khi nàng thấy rõ bóng dáng màu trắng đang đứng giữa rừng trúc xanh, khí thế hừng hực nâng kiếm, chiêu thức ác liệt tàn nhẫn, tưởng chừng như đã chẻ đôi tất cả số trúc có ở đây.

Khóe miệng khẽ nhếch, Mãn Tử Đình quay đầu nói với Liễu Ương Ương:”Liễu phu nhân, hắn đang luyện võ, chúng ta trước hết đừng quấy rầy, đi ra phía trước uống trà, chờ hắn luyện xong.” Vừa nhìn liền biết tâm tình của Nam Cung thiếu gia đang cực kỳ ác liệt.

Gương mặt tuấn tú nở nụ cười, nhưng trong lòng thì thầm mắng, Nam Cung Lân yêu nghiệt chết tiệt nhà ngươi! Dám chém hư rừng trúc của ta!

Liễu Ương Ương liền vội vàng gật đầu, chỉ sợ nếu bản thân đi qua cũng bị xem là trúc mà chém cho vài kiếm. Nàng có chút e ngại, tuy nhiên đối với ân công vẫn cảm thấy sùng bái, những chiêu thức võ công kia thật tuyệt diệu, mỗi một cái quét tay xoay người đều uy thế hừng hực, nếu không phải nam nhân này quá mức hắc ám, vậy sẽ làm người say mê vô cùng.

Mãi xuất thần nghĩ đến dáng vẻ và khí thế của Nam Cung Lân ở trong rừng. Liễu Ương Ương không chú ý tới có cành cây mọc dài ra trên đường mòn uốn lượn, sát qua hai gò má, bởi vì lực va chạm không nhỏ, cho nên đã kéo sa mạn che mặt của nàng xuống.

“A…” Nàng kinh hô một tiếng, kiến Mãn Tử Đình đang đi phía trước quay đầu lại quan tâm hỏi han.

“Ngươi… Ngươi là Nghê Ngạo Lam? Mãn Tử Đình nhìn thấy Liễu Ương Ương thì hoàn toàn cả kinh, kêu lên thành tiếng.

Sau khi vội vàng che lại mạn che mặt, Liễu Ương Ương nâng mắt, nghi hoặc nói “Công tử nhận lầm người rồi, ta chưa từng nghe qua cái tên mà ngài vừa nói, ta là Liễu Ương Ương.”

Quan sát trong ánh mắt nữ tử xác thực là ý nghĩ chân thành, không có giả tạo, Mãn Tử Đình giả vờ xấu hổ nói, “Ai nha, ngươi cùng nữ nhân kia quá giống nhau, làm cho ta suýt chút nữa thì ngộ nhận rồi, ha ha.”

Hắn đã từng thấy qua chân dung của Nghê Ngạo Lam, đó là Kim Phúc lén lút đưa cho hắn nhìn, vốn hắn vẫn chờ mong có thể nhìn thấy thiếu nữ thừa tướng, lại không nghĩ rằng một lần gặp mặt cũng không có, khi đó Nam Cung Lân ý chí đang sa sút, hắn đương nhiên không dám nhắc tới chuyện này, nên mới tìm Kim Phúc hỗ trợ.

Nữ tử trước mắt đúng là Nghê Ngạo Lam không sai, ngũ quan thần thái hoàn toàn tương tự.

Vậy vì sao nàng lại hoàn toàn không quen biết Nam Cung Lân?

Hắn đem đoạn đối thoại giữa Liễu Ương Ương và Nam Cung Lân so sánh suy ngẫm, mơ hồ cảm thấy trong này có vấn đề, hắn phải cho người ngầm điều tra trước đã, về phía Nam Cung Lân hắn vẫn nên án binh bấ động, nguyên nhân là hắn sợ nói ra rồi, bạn tốt có thể sẽ phát điên dọa đến Liễu Ương Ương.

Ha ha, nữ nhân này hắn phải cẩn thận theo dõi, không thể để nàng chuồn mất một lần nữa, hạnh phúc của bạn tốt cần nhờ tới một chút sức lực của hắn a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.