Chương trước
Chương sau
Chính nguyên năm ba mươi mốt, đầu hạ.

Một bé trai ba tuổi nghiêm túc đứng tấn dưới ánh mặt trời, chưa tới hai khắc, đầu óc đã choáng váng ngã ngồi trên nền đất ảm đạm, đang muốn đứng dậy tiếp tục, một bóng râm chợt phủ xuống.

“Tiêu Viễn trình! Con dám lười biếng!” Một nữ tử có dáng dấp xinh đẹp đang cực kỳ tức giận, tay cầm roi mây, giơ tay lên quất xuống thân thể nho nhỏ một roi.

“Nương! con không có!” Tiêu Viễn Trình đau đến chực trào nước mắt, nhưng quyết không dám rơi giọt lệ nào. Cha từng nói, nam nhi không dễ rơi lệ. Sao có thể khóc sướt mướt như nữ nhân chứ.

Nữ tử này chính là Đỗ thị - nhị phòng của Tiêu Sùng Việt, ả nhìn con trai, lửa giận càng bốc lớn, “Không có! Nói dối lớn thật! Rõ ràng đã bị ta nhìn thấy, nên đánh.”

Vừa nói vừa dùng roi mây quất người bé trai, hắn đau tới nỗi xoa mạnh chỗ đau.

Một đứa trẻ ba tuổi thực ra có thể không sợ phơi nắng, đứng tấn dưới thời tiết nóng bức hơn một khắc là chuyện không đơn giản rồi, nhưng Đỗ thị không nghĩ thế, ả chỉ nghĩ con trai Lâm gia cách vách cũng ba tuổi đã có thể đứng hơn nửa canh giờ, còn được sư phụ khen có tố chất cực tốt, ả nghĩ tới liền tức.

Đỗ thị giơ tay muốn đánh nữa, Tiêu Viễn Trinh nghĩ thầm roi thứ ba rơi xuống người, nhất định ngày mai không thể xuống giường, bèn cắn răng một cái, cước bộ nhanh chóng thoát khỏi hiện trường, chỉ để lại tiếng mắng chửi của Đỗ thị.

Tiêu Viễn Trinh dồn sức chạy tới nơi vắng vẻ của tiêu phủ, hắn sợ chạy về phòng ngủ hoặc tới tiền sảnh sẽ bị mẫu thân tìm được, vậy là hắn bước vào hậu viện Tiêu phủ - nơi Đỗ thị cấm hắn tới.

Cho dù là hậu viện, diện tích cũng rộng lớn, huống chi đối với một đứa trẻ như Tiêu Viễn Trinh, sự vật sẽ bị phóng đại gấp đôi, gấp ba lần.

Hắn đi tung tung, cơn đau trên cánh tay co rút từng trận, hắn xoa xoa lại không để ý cái hố lõm dưới chân, thế là trượt chân ngã xuống bùn đất, khuôn mặt nhỏ nhắn dính bụi đất.

“Tiểu đệ đệ, đệ không sao chứ?”

Giọng nói non nớt mềm mại vang lên, hắn ngước mắt nhìn, là một bé gái có dung mạo xinh đẹp như búp bê sứ, còn khiến người ta yêu thích hơn muội muội hắn – Tiêu Như Úc. Khi hắn đang sững sờ, đối phương đã chìa tay kéo hắn lên, còn rút khăn tay lau vết bẩn trên má hắn, nhưng nàng vô tình đè trúng chỗ đau, làm Tiêu Viễn Trinh hít một tiếng.

Tưởng bé trai bị té gãy tay, nàng luống cuống vén ống tay áo hắn lên, kinh hoàng phát hiện hai vệt đỏ tía dài, “Á…Sao lại thế này?”

“Tỷ là... tỷ tỷ Song sinh?” Tiêu Viễn Trinh không trả lời câu hỏi của nàng, mà cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm của nàng.

Tuy nương luôn ân cần dạy bảo, yêu cầu hắn không được bén mảng vào hậu viện, nói gì mà hai tỷ muội kia sẽ mang đến vận rủi, trong khi hắn chưa từng gặp các nàng, hôm nay lại có cơ hội chạm mặt.

“Ta là tỷ tỷ.” Nghê Ngạo Lam suy nghĩ một chút, lại nói, “Đệ là Tiêu Viễn Trinh? Con trai nhị di nương?’’

“Vâng ạ…”

“Cái này là... bị nhị di nương đánh?”

Tiêu Viễn Trinh chậm rãi gật đầu, sau đó cúi đầu, nghĩ tới nương rất ít khi cho hắn sắc mắt tốt, lại nhịn không được u ám hẳn.

“Bỗng dưng, trước mắt xuất hiện một khối điểm tâm nhàn nhạt có mùi hương bột mì, hắn hoang mang ngẩng mặt lên, đập vào mắt là nụ cười ngọt ngào rạng rỡ đầy ấm áp của nàng.

“Này, cho đệ, ăn ngọt một chút, mày sẽ không nhăn nữa,” Nghê Ngạo Lam nhét điểm tâm ngọt vào miệng hắn, còn vỗ vỗ đầu hắn, “Sau này nếu bị nhị di nương đánh đau quá, thì tới tìm ta, sẽ cho đệ ăn đồ ngọt.”

Từ đó về sau, hắn luôn len lén chạy tới hậu viện tìm tỷ tỷ Song Sinh, thu lại nụ cười xinh đẹp của nàng vào lòng. Cho đến đêm đó trong lúc vô tình nghe được kế hoạch mưu hại của nương, hắn sợ bên trong không phá được cửa, bèn mở cửa phòng để tiểu tỷ muội xinh đẹp chạy trốn.

Chẳng qua vừa đi, từ đó sống chết cách xa nhau, hắn không biết nàng còn sống hay không.

Ngày tháng về sau, mỗi khi luyện võ cực khổ, đọc sách mệt mỏi, hắn đều một mình đến hậu viện, nhìn mảnh đất khô cằn trống rỗng tưởng niệm.

Hôm nay trên Tuyên chính điện, Viễn Trình trốn trong bóng tối, nghe đoạn đối thoại của đế vương và Nghê Ngạo Lam, càng xác định nàng chính là tiểu tỷ tỷ xinh đẹp ngọt ngào kia.

Thực ra ở Cam lộ trì lần đầu trông thấy nguyên trạng của nàng, hắn đã cho rằng đó là nàng, nhưng đau khổ không tìm ra chứng cứ. Chẳng ngờ xa cách mười một năm, hắn còn có thể gặp lại nàng lần nữa.

Viễn Trình tiến lên một bước, trực tiếp cầm bàn tay nhỏ bé của Nghê Ngạo Lam, khó kiềm được hưng phấn nói, “Ngạo Lam, ta rất nhớ tỷ.” Trước đây hắn đều gọi nàng là Lam tỷ tỷ, nhưng hắn rất thích nàng, nên thân mật gọi thẳng tên nàng.

Động tác bất thình lình của thiếu niên quả thực làm Nghê Ngạo Lam sửng sốt, cực kỳ hoang mang nhìn khuôn mặt tuấn tú ngượng ngùng của hắn, “"Viễn Trinh... Có phải ngươi nhận lầm người không?”

Nàng thực sự nhớ không ra từng gặp Viễn Trình ở đâu.

Nghê Ngạo Lam trước khi sống lại và sau khi sống lại tổng cộng đã hai mươi hai năm không gặp Viễn Trình, huống chi nàng không hề biết họ của Viễn Trình đương nhiên càng không nghĩ tới có thể là con trai Đỗ thị.

“Không có, ta biết tỷ có thể không nhớ rõ ta, ta là tiểu Viễn Trình thường lén vào hậu viện Tiêu phủ tìm tỷ chơi đấy.”

Lời này dọa Nghê Ngạo Lam trợn to hai mắt, thực sự chẳng thể tin nổi đứa bé trai luôn luôn bị Đỗ thị uốn nắn kia chính là cao thủ đại nội trước mặt.

“Trời ơi...” Chốc lát sau nàng mới tìm được giọng nói của mình, “Đệ vậy mà cũng vào hoàng cung, đệ không đề cập họ, nên ta chưa từng suy đoán là đệ.”

“"Vâng... ta không muốn người khác biết ta họ Tiêu.”

“Tại sao?” Nghê Ngạo Lam nghĩ không ra hắn có lý do gì chối bỏ họ cha giống mình.

“Năm tám tuổi ta mới biết ta chẳng phải con ruột của Tiêu Sùng Việt, vì để ngồi vững vị trí chính thê, bà ta lén trộm ta về từ một nhà nông nào đó, con trai thực sự của bà ta đã tắt thở.” Viễn Trình bình tĩnh nói, “Cũng vì vậy, chín tuổi ta rời khỏi nhà rồi, không về nữa.”

Nghê Ngạo Lam than nhẹ một tiếng, đúng là không ngờ thủ đoạn Đỗ thị đủ nham hiểm, vì thanh danh, địa vị, chuyện gì cũng làm được.

Khẽ nở nụ cười, Viễn Trình lại nói, “Cũng may đêm đó ngàn cân treo sợi tóc ta giúp các tỷ mở cửa, mới có cơ hội gặp lại tỷ.”

Hóa ra cửa phòng là do hắn mở, Nghê Ngạo Lam vẫn cho rằng mình phá hỏng chốt cửa bên ngoài.

“Viễn Trình, cảm ơn đệ.” Nghê Ngạo Lam chân thành nhìn thiếu niên, nghĩ đến mình từng tốt với hắn, cũng mang lại cho mình phúc báo, để hắn âm thầm tương trợ.

Viễn Trình lợi dụng thừa cơ chuyển từ nắm tay thiên hạ sang ôm nàng vào lòng, cảm ơn gì chứ, khí còn bé tỷ cũng thường hỗ trợ ta mà.”

Đối với cái ôm của Viễn Trình, Nghê Ngạo Lam không để ý lắm, trong tiềm thức của nàng vẫn xem sự yêu thích của Viễn Trình dành cho nàng thành tình cảm tỷ đệ, lúc còn bé nàng cũng thường ôm hắn như vậy.

Mũi truyền đến mùi hương tao nhã nhàn nhạt trên người thiếu nữ, có thể có cơ hội gần hương thế này, khiến Viễn Trình không nhịn được hít sâu mấy hơi.

Hắn biết giữa Nghê Ngạo Lam và đế vương là tình cảm gì, rất rõ ràng nữa kia, song vẫn không đè nén nổi cơn kích động muốn gần gũi nàng. Đã thích người này rất lâu, rất lâu rồi, nến hắn không muốn dễ dàng buông tay.

Nghê Ngạo Lam chẳng biết suy nghĩ trong lòng hắn, cho đến tương lai rất lâu sau, nàng mới phát hiện tình yêu của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.