Ngày mùa hè hoa nở rộ rực rỡ, từng đàn bướm nô đùa vờn quanh những khóm hoa, cảnh sắc nhộn nhịp tươi vui, thỉnh thoảng có một ngọn gió nhẹ thổi lướt qua song cửa sổ cuốn bay cũng sợi tóc đen nhánh mượt mà của mỹ nhân.
Thiên tử trẻ tuổi đang ở khuê phòng tại Nghê phủ quấn quýt tiểu mỹ nhân không tha.
Một tuần lễ trôi qua, Nam Cung Lân mỗi ngày đều tới Nghê phủ chơi, hai ngày đầu, bởi vì thời gian hắn tới chơi không cố định, khiến Nghê Ngạo Lam đang ở Vận Xương hiên phê công văn khi nhận được tin tức từ nhà thì vắt chân lên cổ mà chạy, còn chưa kịp bước vào cửa chính đã bị Mạnh Như Diên chặn lại dẫn tới cửa sau, sau đó thay đổi quần áo rửa mặt rồi đi gặp Hoàng thượng.
Ngày hôm sau, Nghê Ngạo Lam làm nũng cầu xin Nam Cung Lân, mới làm cho hắn đồng ý giờ Thân mỗi chiều mới đến thăm nàng, bằng không hắn cứ tới bất thình lình như thế vài lần nữa thì tóc của nàng sẽ bạc trắng mất.
“Tú sắc yểm kim cổ, hà hoa tu ngọc nhan1.” Nam Cung Lân ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng trước mặt, không nhịn được nhu tình lẩm bẩm.
[1] Trích từ bài thơ Vịnh trữ la sơn của Lý Bạch
Tây Thi càng khê nữ, xuất từ trữ la sơn.
Tú sắc yểm nay cổ, hoa sen tu ngọc nhan.
Hoán sa làm Bích Thủy, tự cùng thanh ba nhàn.
Hạo xỉ tín khó mở, trầm ngâm bích vân.
Câu Tiễn chỉnh tuyệt diễm, dương nga vào ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-phu-dung/2986874/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.