“Ừm...Hoàng thượng...” Gò má Nghê Ngạo Lam ửng hồng, lời nói của Đế vương tuấn mỹ khiến cơ thể nàng dâng lên một trận run rẩy, không thể coi thường côn thịt đang thức tỉnh dán vào khe nhở, cọ sát qua lại giữa hai chân nàng, trong tích tắc một luồng nhiệt dồn xuống bụng dưới như trực trào tuôn ra.
“Bảo bối... Gọi ta Lân ca ca...” Bàn tay to lớn của Nam Cung Lân ngao du khắp da thịt trắng mịn ẩn hiện trong làn nước của nàng, yểu điệu nho nhỏ, mỗi nơi đều là sự ưu ái mà trời cao dành cho nàng khi điêu khắc ra một tác phẩm tuyệt mỹ nhất thế gian.
So với trí tưởng tượng của hắn thì nàng càng xinh đẹp hơn, đẹp tới dụ hoặc lòng người.
Nàng sao có thể cả gan gọi Thiên tử một cách thân thiết như vậy, Lân ca ca... Lân ca ca...
Lân ca ca?!
Hồi ức năm mười tuổi lần đầu tiên tình cờ gặp được thiếu niên tuyệt diễm đã phủ một lớp bụi dày trong tiềm thức, người đó chính là Lân ca ca. Hàng năm vào lúc tuyết rơi, nàng đều sẽ ngồi bên cửa sổ, ngây ngốc nhìn từng bông hoa tuyết rơi lả tả bên ngoài mà ngây ngốc mà suy nghĩ.
Lân ca ca, huynh có khỏe không?
Lân ca ca có nhớ Hiểu Lam hay không?
Lân ca ca, có phải huynh vào những ngày mùa đông giá rét tuyết phủ khắp trời mà nhớ tới ta hay không?
Lân ca ca, ở dưới gầm trời này, ta còn có cơ hội gặp lại huynh chăng? Dù chỉ là một cái liếc mắt ta cũng vô cùng thỏa mãn.
Nghê Ngạo Lam kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-phu-dung/109502/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.