“Viễn Trình” Nam Cung Lân khẽ gọi nhưng giọng nói lại nhuốn đầy khí lạnh, như điềm báo trước mưa gió sắp nổi lên. Cảnh xuân dạt dào, trong nháy mắt bỗng như rơi vào hầm băng núi tuyết, khiến cả người lạnh run. Sau một khắc, ám vệ quỳ gối, “thuộc hạ có mặt.” Y ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có, tâm treo thật cao, chờ bị chủ nhân trách phạt. “Việc này là thế nào? Trẫm muốn ngươi bảo vệ người thật cẩn thận, kết quả để người bị thương trở về, tự mình xuống chịu mười đại bản đi, Đế vương không chút lưu tình ra lệnh, nắm chặt nắm đấm, không để cho mình vung chưởng, là bởi vì hắn không muốn để Nghê Ngạo Lam nhìn thấy, bàng không ngay tại đây sẽ là cảnh máu đổ xương tan.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, để thích khách tập kích, bảo vệ không chu đáo, là thuộc hạ vô dụng...” Viễn Trình kính sợ trả lời, lại thấy một bên Nghê Ngạo Lam xen miệng vào. Vốn nàng không nên lên tiếng, nhưng thấy cánh tay của Viễn Trình còn đang chảy máu, khăn tay đã nhuộm cả một màu đỏ sẫm, lại thêm Hoàng thượng giáng tội, nàng mới cứng rắn xen vào, “Hoàng thượng, việc này tin rằng Viễn Trình cũng không muốn vi thần gặp phải, ai mà muốn gặp tai họa chứ? Huống hồ Viễn Trình cũng đã trúng một đao, nếu muốn trách phạt, cũng có thể coi như y đã nhận đủ.” Nam Cung Lân thoáng nhíu mày, hỏi: “Hóa ra ái khanh cho rằng, Viễn Trình không tẫn trách là chuyện đương nhiên?” Đứng cạnh cửa Kim Phúc và Tiểu Duệ Tử nghe thấy lời Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-phu-dung/109493/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.