Màn đêm buông xuống, một vầng trăng khuyết bạc xuất hiện, vài ngôi sao lóe lên.
Tiểu Duệ Tử bước vào Vận Xương hiên, thấy chủ tử vẫn còn vùi đầu cực khổ đọc hồ sơ, cũng không thắp đèn, mặt sắp dán vào mặt giấy, bèn vội vàng cầm đế cắm nến tới, thấp sáng một phòng.
“Thừa tướng, sắc trời đã tối, nên dùng thiện hay chưa?” Ngay từ đầu khi hắn bưng món ăn lên, đều bị bỏ qua, đợi đến khi Nghê Ngạo Lam muốn ăn, thì đã lạnh mất, sau đó hắn mở miệng trước hỏi dò lại chuẩn bị món ăn.
“Dùng thiện?!” Nghê Ngạo Lam chợt ngẩng mặt lên, kinh ngạc hỏi, “Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Hồi bẩm thừa tướng, sắp qua giờ Dậu rồi.” Tiểu Duệ Tử hoang mang nhìn chủ tử. đã hai tuần tới nay, lần đầu tiên chủ tử có vẻ mặt luống cuống thế.
Nghê Ngạo Lam để giấy xuống, “Thảm rồi… Tiểu Duệ Tử mau dẫn ta tới Liên Hương hiên.” Tiểu Duệ Tử vội vàng đốt đèn dẫn đường, hai người bước nhanh chạy ra khỏi Vận Xương hiên.
Liên Hương hiên.
Lầu các này vốn tên là Lưu Hương hiên, vị quân vương thứ sáu luôn thích dẫn phi tần tới đây dùng bữa, uống rượu chơi đùa, nán lại đến mức trong phòng tràn ngập mùi phấn son, mùi phấn son rất lâu không tan đi, nên mới gọi như vậy.
Cho đến khi Nam Cung Lân lên ngôi lại đổi tên, trong hiên trồng rất nhiều hoa sen, mà cũng quy định bất kỳ phi tần nào đều không được bước vào. Khi dùng bữa, hắn không muốn bị ai quấy nhiễu, cũng không có tâm tư ôm trái ấp phải.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-phu-dung/109486/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.