Văn võ bá quan ngay ngắn quỳ lạy, đồng loạt hô “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Các khanh bình thân.” Giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt mang theo khí tức mạnh mẽ không cho phép sao lãng.
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Đôi mắt đen của Nam Cung Lân quét qua bách quan dưới điện, mặc dù khoa thi lần này chiêu nhập mười mấy tân sĩ, nhưng hắn có thể vừa liếc một cái đã nhìn ra trạng nguyên thiếu niên được hắn khâm định.
Khác với vẻ mặt còn sự dè dặt và nỗi vui mừng muốn nhảy cẫng lên của mười mấy người mới kia, nét mặt thiếu niên bình tĩnh, không hèn mọn cao ngạo, cũng không nóng nảy đứng ngay chỗ ấy.
Từ khi đế vương bước vào Tuyên Chính điện, Nghê Ngạo Lam đã nhìn chăm chú.
Thánh thượng trẻ tuổi đúng là xinh đẹp thật, thái độ lạnh lẽo nổi bật, trong lúc nói chuyện tản ra sự mê hoặc không cho sao lãng, khiến nàng ngắm đến ngẩn người, cho đến khi quan viên quanh mình quỳ xuống, nàng mới vội vàng khụy gối, cũng may không làm ra chuyện xấu hổ.
Văn võ bá quan báo cáo từng việc, Nam Cung Lân nghe xong một vòng, hỏi, “Còn có việc bẩm báo không?”
Phía dưới lặng ngắt như tờ, người người đều muốn nhanh chóng kết thúc việc lâm triều. Tiên hoàng cùng lắm một tuần lâm triều một lần, thậm chí một tháng một lần, đâu ngờ tân hoàng mỗi ngày đều lâm triều, khiến nhiều người cũng không thể trắng trợn ăn chơi đàng điếm vào đêm trước, chỉ e muộn giờ tiến cung.
Con ngươi đen liếc Kim Phúc bên cạnh, Kim Phúc lập tức tiến lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-phu-dung/109483/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.