Ánh đao bóng kiếm nhảy nhót hồi lâu ngừng lại, gió lớn cuốn cánh hoa đào bay lả tả rồi nhẹ nhàng rơi xuống. Đại đao dừng trước trán Lâm Khúc, trường kiếm đặt trên cổ Ôn Thạch Lan.
Hoà nhau.
Hai người đồng thời rút lui, Lâm Khúc hơi cười: “Đa tạ. Vừa vì hoà nhau, chi bằng chúng ta cùng trao đổi đặt cược, giao châu ngàn năm tiền bối muốn ở đây, kính xin tiền bối trao trả tro tàn thúc phụ.”
Nói, hơi giơ tay, lấy ra hộp gấm lớn bằng bàn tay. Ngón tay đẩy ra, trong hộp đựng một khỏa giao châu óng ánh tỏa ra linh quang long lanh lưu chuyển.
Giao châu theo truyền thuyết là nước mắt giao nhân nơi biển sâu khóc tạo thành trân châu, nhưng thật ra là một loại hạt châu trong linh trai biển, có thể làm thuốc, cũng có thể làm đồ trang sức. Giao châu ngàn năm cực kỳ hiếm thấy, có vài công dụng đặc thù.
Ôn Thạch Lan nhìn hạt châu kia, không chút do dự mà lấy ra tro tàn Lâm Tranh Hàn. Đó là một bình sứ trắng nho nhỏ, được che kín bằng nút lọ đỏ tươi, lại dùng dây đỏ trói chặt, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của Chu Tinh Ly. Trừ hắn ra, không ai sẽ dùng dây đỏ buộc trên bình tro tàn.
Đây đích thực là tro tàn Lâm Tranh Hàn.
Hai người cùng đem vật cầm trong tay quăng hướng đối phương, tại thời điểm bình tro tàn sắp chạm vào đầu ngón tay Lâm Khúc, Lâm Tín đột nhiên ra tay, dùng kiếm tiêm đâm tới hất bình tro tàn sinh phụ ra ngoài.
Bình sứ màu trắng bay lên trời, Phệ Linh dưới đáy bình chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-loc/1285904/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.