Thấy Thẩm Lâu làm như thế, Lâm Tín trong lòng vui mừng, cũng cùng dập đầu lạy ba lạy. Đây coi như là đã lạy phụ mẫu.
“Ngươi nói, nương ta có phải người Man tộc không?” Lâm Tín dùng tay áo xoa xoa bia mộ Lan Tô. Vết thương trên tay quá sâu, vẫn chưa khỏi hẳn, Tử Xu tìm hai miếng da dê mềm làm găng tay cho hắn, trong đất trời ngập tràn băng tuyết nơi này vẫn mơ hồ cảm thấy đau.
Đối với mẫu thân, ký ức của hắn đã rất mơ hồ, không nhớ rõ nàng có một đôi con mắt màu xanh lam hay không, cũng không nhớ rõ nàng có nhà sinh mẫu thân thiết nào, chỉ nhớ nàng lấy cho hắn nhũ danh “Duẫn Trì”.
Thẩm Lâu kéo hắn lên, nhét cái tay bị thương kia vào trong ngực sưởi ấm, “Chờ sư phụ trở về rồi hỏi hắn.”
Đối với việc Lâm Tín bị lấy máu, y rất không yên lòng. Đại Vu kia, là Bắc Mạc Quốc sư, rất được Ô Lạc Lan Hạ Nhược coi trọng. Nếu không đoán sai, hắn hẳn là “Vu thần” có thể thuần dưỡng Độc Ưng trong truyền thuyết.
Những năm này, Độc Ưng vẫn theo chân Lâm Tín, dường như chuyên dùng để tìm kiếm tung tích hắn. Có điều Chu Tinh Ly hành tung bất định, mang theo đồ đệ ở mỗi nơi dừng lại không lâu, mới không bị người Man tìm tới.
“Đúng vậy, chúng ta ở Nhạn Khâu một năm, những người Man kia liền tìm tới cửa!” Lâm Tín bừng tỉnh, trước đây vẫn cho là người Man vì quặng mỏ Lộc Ly, bây giờ xem ra, “Chẳng lẽ ta là thiên tài địa bảo gì, ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-loc/1285888/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.