Nhạn Khâu là một vùng cây cỏ tươi tốt, gò núi thấp bé, hàng năm nhạn Bắc bay về phía Nam, chọn vùng này làm chỗ nghỉ chân, từ đó thành tên.
Xe ngựa Bắc Vực, mang theo Thế tử cùng lễ vật, chậm rãi tiến vào địa phận Nhạn Khâu. Xa xa có thể thấy Trang Tử trên gò đất cao, tường trắng ngói đỏ, rừng trúc tốt tươi. Dây mây sợi nọ chồng sợi kia, leo tận đầu tường, xanh um tươi tốt, tỏa ra sức sống dạt dào.
“Gặp quỷ rồi!” Phu xe nhảy khỏi xe ngựa, vòng một vòng quanh cây táo tàu dại ven đường. Cây này xấu xí, sinh sôi đầy đường dài dằng dặc, như thể để chặn đường vậy. Xe ngựa đi qua, phu xe vẫn tự tay đánh dấu, cho nên nhớ rõ.
“Thế tử, đường này chúng ta vừa đi qua một lần!” Phu xe có chút kinh hoảng, đi nửa canh giờ, hóa ra chỉ lòng vòng một chỗ, sợ quý nhân trách tội.
Thẩm Lâu ra ngoài xe ngựa, liếc mắt nhìn đất đá tràn lan, đường cây vặn vẹo, vươn mình nhảy lên một con ngựa, “Nơi này bày trận, các ngươi đi theo ta.”
Chu gia chuộng trận pháp, đều do tổ tiên bọn họ lưu truyền. Chu Tinh Ly cái gì cũng biết một chút, trận đạo tự nhiên cũng không còn tuyệt pháp như lúc đầu.
Lâm Tín cũng khá tinh thông đạo này. Năm đó y bị Lâm Tín giam cầm, kể cả Lâm Tín không khóa y, y cũng chạy không thoát gian cung thất kia. Cuối cùng vẫn là Lâm Tín nắm tay y, từng bước từng bước dạy y biết quẻ vị là thế nào, mê trận phá thế nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-loc/1285849/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.