Theo hầu, không phải gã sai vặt. Gã sai vặt người phàm cũng có thể làm, theo hầu là thuộc thần, là tâm phúc của Thế tử, chỉ cần cố gắng tu luyện nghiêm túc, sau này chắc chắn có thể phong hầu bái tướng.
Triệu Vạn Hộ tất nhiên là không dám có ý kiến, “Có thể được Thế tử coi trọng, là phúc phận của Tín Nhi.”
Lâm Tín nghe nói như thế, trong lòng lại chìm xuống. Bản thân bây giờ chỉ là hài đồng tay không trói gà không chặt, Thẩm Lâu ngay cả tư chất chưa từng trắc [1] qua, sao dễ dàng muốn hắn làm tùy thị? Chẳng lẽ hắn đã biết mình là nhi tử của Lâm Tranh Hàn?
[1] kiểm tra, đo lường
Rũ mắt trầm tư, dư quang liếc tới hoa văn tuyết tùng trên đuôi y phục đen dài của Thẩm Lâu kia, chợt nhớ lại gia phong Thẩm gia “Thẳng như tuyết sơn tùng” [2], đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Lấy nhân phẩm của Thẩm Lâu cùng phụ thân y, dù biết hắn là nhi tử Lâm Tranh Hàn, cũng sẽ không làm gì hắn.
[2] Thẳng như tùng trên núi tuyết
Cao thủ Hoán Tinh Hải đem tiền viện Triệu gia phía sau núi dò xét một lần, không phát hiện dấu vết gì của Thôn Hồn Độc Ưng. Triệu Vạn Hộ cũng không tiện giữ lại, ngày hôm sau sau khi hạ táng Triệu Đại thiếu, liền thiên ân vạn tạ đưa nhóm Thế tử ra ngoài. Mà Lâm Tín, mặc một thân đồ tang, được Hoàng thị vệ ôm lên xe ngựa của Thế tử.
Nằm nhoài trên cửa sổ xe, nhìn đại trạch Triệu gia càng lúc càng xa, Lâm Tín có chút buồn rầu. Vào Hoán Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-loc/1285837/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.