Nhà chính nhà họ Tiêu.
Tô Yên Nhiên ngồi đợi trong phòng khách đã lâu, lại nhìn đồng hồ treo tường, kim chỉ sáu giờ rưỡi chiều. Theo lý năm giờ rưỡi Tiêu Dịch Thành tan ca, dù anh là Tổng giám đốc về muộn một chút thì cũng phải trở về lúc sáu giờ rồi... Hôm nay còn nói sẽ về sớm, tại sao giờ còn chưa về?
Chắc không phải xảy ra chuyện gì chứ? Tô Yên Nhiên cầm điện thoại trên bàn lên, định bấm dãy số đã thuộc nằm lòng... Đắn đo ba giây lại gác máy.
Nếu anh có việc bận cũng phải gọi báo cô một tiếng mới đúng, cô cứ gọi điện mong anh như vậy sẽ khiến anh nghĩ cô đang lo cho anh.
Sáu giờ bốn mươi lăm. Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng xe chạy vào ga ra. Cửa ga ra mở ra, rồi đóng lại.
Tô Yên Nhiên từ từ đứng dậy, định mở cửa cho anh, lại nghe tiếng dì Thẩm bước ra từ phòng bếp, vui vẻ nói: “Chắc thiếu gia về rồi...”
Đúng vậy, người xuất hiện ở cửa đúng là người mà cô mong nhớ cả ngày. Không biết tại sao hôm nay cô lại rất nhớ anh. Có lẽ vì không còn vướng mắt với A Miên khiến cô nhẹ nhõm trong lòng.
Tay chống eo, Tô Yên Nhiên thong thả bước đến, mỉm cười hỏi: “Sao hôm nay về trễ thế?”
Tiêu Dịch Thành cởi áo khoác đưa cho dì Thẩm, mặt phức tạp ngẩng lên nhìn cô, im lặng một lúc lâu đến mức Tô Yên Nhiên cho rằng anh sẽ không mở miệng, anh mới lạnh lùng nói: “Ừm, tạm thời công ty
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-lay-tinh-yeu/2097209/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.