Vài ngày sau tại biệt thự của Vệ Minh Dữ.
Tô Yên Nhiên vẫn như trước ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy, sau khi ăn bữa sáng thịnh soạn, cũng có thể xem như bữa trưa, thong thả nằm trên ghế dựa che ô trong vườn hoa, ngắm lá cây rụng lả tả trong vườn (ai bảo giờ đang là mùa thu),nhìn bầy chim trên trời thỉnh thoảng bay từ Bắc tới Nam xếp thành hình chữ nhân.
Và ngâm những câu thơ của cổ nhân khiến người ta bồi hồi: “Nhạn tự hồi thì, nguyệt mãn tây lâu.”
(Dịch thơ: Khi hay tin nhạn ai đề
Ánh trăng thu (đã) trãi bốn bề lầu tây).
Thật ra, cô thích thơ của Tagore hơn: “Đôi cánh của ta không in dấu lên bầu trời, nhưng ta hạnh phúc vì mình đã có một chuyến bay“. Nếu có Lâm Vô Hà ở đây, chắc chắn chị ấy sẽ nói, em chắc chắn cả câu là như thế à? Chắc đây là lời của vua quạ đúng không?
“Tiếu Tiếu! Tiếu Tiếu! - - ơ, sao em còn ngủ? Ăn no rồi ngủ, em tưởng em là heo chắc?” Một giọng nói rất quen vang lên bên tai Tô Yên Nhiên.
Ảo giác, nhất định là ảo giác! Sao Lâm Vô Hà có thể xuất hiện ở đây vào giờ phút này? Lần trước cô tưởng Lâm Vô Hà đến tìm cô, kết quả lại là cái cô Lâm Sở Sở gì đó.
Lâm Vô Hà cầm quyển thơ Đường che trên mặt Tô Yên Nhiên lên, rồi bước đến hét vào tai Tô Yên Nhiên: “Tiếu nha đầu, dậy đi!”
Tô Yên Nhiên đành phải mở mắt. Cách xuất trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-lay-tinh-yeu/2097202/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.