Người cô quen hơn nữa còn rất muốn gặp, còn có thể là ai? Tô Yên Nhiên không khỏi nghĩ tới mẹ cô, người mà gần đây bị cô tập trung vào thứ quan trọng khác trong sinh mệnh mà quên mất đi, Tô Nhã Như. Một người mà trong tiềm thức của cô đã không còn tồn tại trên thế gian, là người thân duy nhất của cô.
Tô Yên Nhiên nhích từng bước, từng bước gian nan, cuối cùng cũng đi tới chính sảnh phía trước hành lang, đến trước mặt người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn. Tô Yên Nhiên không chớp mắt nhìn chăm chăm vào mặt người phụ nữ ngồi xe lăn, nhưng màn đêm thật sự quá tối, cô không thể nhìn rõ... Đã lâu không gặp mẹ, cũng không biết khi bà già đi sẽ thế nào, nhưng nếu là bộ dáng trước mặt... Sẽ khiến cô chua xót không thôi -- mẹ trong trí nhớ của cô, trước giờ đều rất xinh đẹp, ưu nhã và khéo léo!
“Xin hỏi, cô họ Tô phải không?” Tô Yên Nhiên nhẹ nhàng mở miệng, giọng hơi run rẩy.
Dù có chút áp lực đối với câu hỏi mạo muội của Tô Yên Nhiên, sau một lúc ngạc nhiên, người phụ nữ đó vẫn nhã nhặn trả lời: “Không, cô họ Thẩm.”
Cơ thể Tô Yên Nhiên vốn đang căng chặt, nháy mắt thả lỏng, nhưng trên mặt không ngăn được vẻ thất vọng. Hơi trách móc trừng mắt nhìn về phía Vệ Minh Dữ, dùng ánh mắt lên án: Anh hại tôi rồi! Tôi còn tưởng bà ấy là... Vệ Minh Dữ cũng ra sức trừng lại cô, sau đó mỉm cười với người phụ nữ tự xưng họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-lay-tinh-yeu/2097199/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.