Tô Yên Nhiên hoảng sợ, tâm tình phức tạp trong nháy mắt biến đổi, Sau cùng vẫn chọn cách nói vô cùng nhạt nhẽo: “...Anh về lúc nào?”
Thật ra, cô càng muốn hỏi thời gian chính xác hơn, anh về trước khi Lâm Sở Sở tới, trong khi cô ta ở đây hay là sau khi cô ta về rồi?
“Ừm, vừa về không lâu.” Tiêu Dịch Thành mơ hồ nói. “Tối rồi, buổi tối ngoài trời có sương, chúng ta về phòng rồi tính.” Nói rồi vòng đến trước mặt Tô yên Nhiên, động tác dịu dàng không chút nghi ngờ bế cô lên, đi vào nhà.
Ngoan ngoãn làm tổ trong lòng Tiêu Dịch Thành, Tô Yên Nhiên nhắm mắt lại. Khó trách, Lâm Sở Sở được phép đến. Rõ ràng anh vừa về tới không lâu, Lâm Sở Sở đã tìm tới. Anh đồng ý cho cô ta vào vì muốn xem Lâm Sở Sở tìm cô có việc gì, còn cô sẽ có phản ứng thế nào. Tô Yên Nhiên càng hốt hoảng đoán: Nói không chừng, lúc nãy anh đã trốn sau bụi cây nào đó? Đều tại cô quá ỷ lại và tin tưởng nơi này, hoàn toàn nới lỏng cảnh giác.
Trong bốn đứa con của cha nuôi - có thể nói trong bốn đồ đệ, cô là đứa không có tiền đồ nhất, nhưng so với người bình thường vẫn tự nhận là trình độ cao hơn, bây giờ ngay cả Tiêu Dịch Thành xuất hiện lúc nào cũng không hay... Cô đã đoán trước, sau này có một ngày cô sẽ bị quên lãng trong lòng mọi người, nhưng nơi này lại không phải là nơi để cô phó thác nửa đời còn lại.
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-lay-tinh-yeu/2097195/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.