Mấy năm nay, trước khi Hề Mạn làm bất cứ chuyện gì, điều đầu tiên đều là cân nhắc xem Thẩm Ôn có thích hay không.
Đã rất lâu cô không như thế này, không cố kỵ, ngần ngại làm điều mình muốn.
Ăn xong một phần bún ốc, cô cảm thấy vui vẻ thỏa mãn chưa từng thấy, đồng tử vốn dĩ ảm đạm giờ tràn ngập ánh sáng.
Đó là cảm giác cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích bị trói buộc trên cơ thể, được hít thở tự do.
Trông khí sắc cô khá hơn nhiều, Giản Chước Bạch uống một ngụm nước: "Còn muốn ăn không?"
Hề Mạn lắc đầu, cô cảm thấy hơi choáng ngợp rồi.
Giản Chước Bạch đặt cốc xuống, đưa dây xích chó cho cô: "Cô trông Thằn Lằn nhé, tôi đi thanh toán hóa đơn."
Cún con không còn sợ cô như lúc đầu, nhìn thấy Hề Mạn cầm dây xích cũng hồn nhiên không thèm để ý, thò đầu chạy ra ngoài.
Hề Mạn không còn cách nào khác đành đứng dậy đi theo.
Bên ngoài có học sinh chạy ào ào qua, Thằn Lằn chạy quá nhanh, một nữ sinh sơ ý vấp phải dây dắt chó, loạng choạng suýt ngã.
Hề Mạn cả kinh vội đưa tay ra đỡ nhưng lại bị cô gái đụng phải, theo quán tính buộc phải lùi lại hai bước, khuỷu tay đập vào tấm biển quảng cáo dựng đứng.
Bất chấp đau đớn, Hề Mạn vội vàng hỏi nữ sinh: "Em có sao không?"
Cô gái cũng hơi sửng sốt, lắc đầu, lại sốt ruột nói: "Chị ơi, em xin lỗi, em bị muộn rồi."
Nói xong lại chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-chuoc-lang-man/2841837/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.