Chương trước
Chương sau
Gửi xong, hai vợ chồng mỗi người đặt điện thoại xuống.

Hề Mạn quay đầu nhìn sang: "Đây có tính là hai chúng ta làm được một việc tốt không nhỉ?"

"Cái này gọi là mỗi ngày làm một điều thiện, đề nghị hai người bọn họ ngày mai đến lúc gửi phong bì phải xì 2 bao."

Hề Mạn lập tức bật cười: "Anh gian xảo quá đi."

"Ngày mai còn phải dậy sớm, nhắm mắt lại chợp mắt một lúc nhé?" Giản Chước Bạch ôm cô kéo qua, Hề Mạn thuận thế gối lên cánh tay anh, nhắm mắt lại.

Giản Chước Bạch tắt đèn trong phòng.

Trước mắt tối sầm, Hề Mạn vùi mặt vào lòng anh.

Trong bóng tối, cô sụt sịt một cái, Giản Chước Bạch mơ hồ cảm thấy hình như cô đang khóc.

Sự tình phát sinh đột ngột, vẻ mặt Giản Chước Bạch ngưng trệ, lúc này cảnh giác hỏi: "Hề Hề?"

Anh định bật đèn, Hề Mạn vội ngăn lại: "Đừng bật!"

Giọng cô mang theo tiếng khóc thút thít, Giản Chước Bạch rút cánh tay đang định chạm vào công tắc về, ôm chặt lấy cô, ấm giọng hỏi cô: "Vừa rồi còn rất tốt, sao đột nhiên em lại đau lòng vậy?"

Nước mắt Hề Mạn thấm ướt ngực áo ngủ của Giản Chước Bạch, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, thấp giọng nói: "Lúc người khác xuất giá có thể khoác tay ba đi trên thảm đỏ, rồi sẽ có mẹ nắm tay thủ thỉ trước khi lấy chồng. Em không có cha mẹ, ngay cả một người thân ruột thịt cũng không có."

Trái tim Giản Chước Bạch như bị thứ gì đó xé ra, truyền đến một cơn đau nhỏ bé mà dữ dội.

Anh ôm người con gái vào lòng, dịu dàng thì thầm bên tai cô: "Chúng ta không có cha mẹ, nhưng chúng ta có nhau."

Hề Mạn chỉ lo nghĩ đến nỗi thương tâm của riêng mình, nghe nói vậy mới chợt phản ứng lại, Giản Chước Bạch cũng không có cha mẹ.

Lời cô vừa nói chắc hẳn cũng khiến anh khó chịu.

Hề Mạn lập tức có chút ảo não, tại sao cô lại nghĩ tới những chuyện khó hiểu này trong một ngày vui vẻ như vậy chứ.

Ngừng khóc, cô trả lời: "Anh nói đúng, chúng ta còn có nhau mà."

Trong màn đêm, cô ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc nói với Giản Chước Bạch, "Anh cũng đừng buồn, sau này em sẽ đối xử thật tốt thật thật tốt với anh."

Cô an ủi ngược lại anh, ánh mắt Giản Chước Bạch nhuốm lên một tia ấm áp.

"Dù sao em cũng không ngủ được, hay là dứt khoát không ngủ nữa nhé?" Đột nhiên, anh trở mình đè tới, ghim chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, dụ dỗ bên tai cô, "Chúng ta làm chút chuyện vui vẻ đi."

Hề Mạn vùng vẫy cổ tay mấy lần, giãy dụa mãi vẫn không thoát được, thấy anh hôn mình thì vội vàng nghiêng đầu: "Đêm nay không được."

"Tại sao?"

"Anh mỗi lần đều lâu như vậy, ngày mai em sẽ không còn khí lực mất."

Giản Chước Bạch bật cười: "Em đây có được coi là thừa nhận anh không? Là lời khích lệ sao?"

Hề Mạn: "..."

Giản Chước Bạch buông cô ra, xoay người nằm xuống: "Nếu đã như thế, chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức đi, chờ tối mai động phòng."

Cuối cùng Hề Mạn vẫn chợp mắt ngủ một giấc, lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, Giản Chước Bạch bên cạnh lay cô.

Cô buồn ngủ quá, lẩm bẩm lật người, giọng điệu làm nũng: "Chồng à, cho em ngủ thêm một lát có được không? Mười phút thôi."

Thấy cô buồn ngủ như vậy, Giản Chước Bạch mềm lòng, thoả mãn cô: "Vậy ngủ thêm mười phút nữa."

Mười phút sau, Giản Chước Bạch đi lấy khăn ướt lau mặt cho cô tỉnh táo.

Hề Mạn cố gắng đứng dậy, được Giản Chước Bạch kéo đi rửa mặt.

Trong phòng thay đồ bên cạnh, đội ngũ trang điểm đã đợi sẵn.

Hề Mạn ngồi trước gương trang điểm, dựa vào thành ghế sau, mí trên mí dưới đánh nhau, ngáp liên tục.

Động tác của chuyên viên trang điểm rất nhẹ nhàng, bông phấn vỗ lên mặt, Hề Mạn dần dần nhắm mắt lại, lại chìm vào giấc ngủ.

Mạc Thấm và Thẩm Tịch Dao cũng thức dậy khá sớm, cùng nhau đến tìm cô.

Vừa vào cửa đã thấy Hề Mạn bị các chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu thời trang vây quanh, đầu cô nghiêng trái nghiêng phải, thợ trang điểm chỉ có thể lấy tay nâng cằm cô để trang điểm.



Mạc Thấm bị dáng vẻ này của cô chọc cười, đi tới vỗ vai cô: "Ngày đại hỉ mà sao cậu mất tinh thần thế."

Hề Mạn nhấc mí mắt nặng trĩu, vẫn chưa tỉnh hẳn: "Vẫn còn sớm, hai người dậy làm gì vậy, trở về ngủ thêm một lát đi."

"Bọn em tới xem chị trang điểm." Thẩm Tịch Dao dán lại gần, "Chị Mạn Mạn, em vừa đi gõ cửa phòng chị Thấm, chị đoán xem em nhìn thấy cái gì?"

Mạc Thấm thấy vậy, che miệng cô nàng lại: "Em gái Thẩm à, sáng sớm đừng nói nhiều như vậy."

Hề Mạn nhìn tình hình này, trong lòng đã có phỏng đoán: "Sẽ không phải là em nhìn thấy Văn Gia Chí ở trong phòng của cô ấy đấy chứ?"

Miệng Thẩm Tịch Dao vẫn bị bịt kín, trợn to hai mắt, điên cuồng gật đầu.

Mạc Thấm hết cách đành phải buông tay cô nàng ra.

Hề Mạn nhìn Mạc Thấm, ánh mắt mập mờ: "Hai người làm lành rồi à?"

"Sao có thể chứ?" Mạc Thấm lập tức phủ nhận, "Chỉ là anh ấy tìm tớ giải thích chuyện năm đó thôi, bây giờ tớ bận lắm, chuyện tình cảm để sau này hãy nói đi."

Nói tới đây, Mạc Thấm nói với Hề Mạn, "Nhưng mà vẫn phải cảm ơn cậu đêm qua đã nói cho tớ biết những chuyện kia."

Nếu không phải tối hôm qua Giản Chước Bạch và Hề Mạn tình cờ trò chuyện rồi nói cho cô biết, Mạc Thấm cảm thấy loại người như Văn Gia Chí sẽ không bao giờ tự mình khơi mào chuyện này.

Mạc Thấm khoát khoát tay: "Đừng lo lắng chuyện của tớ, hôm nay là ngày vui của cậu, mau vực dậy tinh thần đi nào."

...

Hôm nay Hề Mạn trang điểm cực kỳ tinh xảo, nhà tạo mẫu vất vả mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng khi cô khoác lên bộ váy cưới đi ra, Mạc Thấm và Thẩm Tịch Dao đều bị kinh diễm.

Chính Hề Mạn cũng không ngờ mình lại xinh đẹp như vậy.

Trước đây cô đã mặc thử váy cưới, lúc đó cũng đủ hài lòng rồi, nhưng không ngờ bây giờ kết hợp với lớp trang điểm tinh xảo, hiệu quả lại tăng thêm một bậc, rất rạng rỡ.

Cô đột nhiên cảm thấy, sáng sớm bị Giản Chước Bạch kéo đi trang điểm mấy tiếng đồng hồ cũng rất đáng giá.

"Đẹp quá đi mất!" Hai mắt Thẩm Tịch Dao sáng ngời.

Mạc Thấm cũng không thể rời mắt: "Hề Bảo của tớ là cô dâu xinh đẹp nhất mà tớ từng thấy."

Hề Mạn nghe hai người bọn họ thổi phồng thì vui mừng khôn xiết, khóe miệng bất giác vểnh lên.

Giản Chước Bạch vẫn chưa nhìn thấy cô dưới bộ dạng chỉn chu nhất trong chiếc váy cưới, không biết anh sẽ phản ứng như thế nào.

Editor: quattutuquat

—————

Hôn lễ của Hề Mạn và Giản Chước Bạch được tổ chức kín đáo, chỉ những người thân và bạn bè thân thiết mới được mời.

Đối với bọn họ, hôn lễ là nghi thức rất riêng tư, không cần làm rình rang để mọi người đều biết, chỉ cần những người bên cạnh mà họ quan tâm đến chúc phúc và xem buổi lễ, chính là ý nghĩa nhất.

Giản Chước Bạch cực kỳ chú ý đến từng chi tiết của hôn lễ, ngay cả chiếc vương miện bằng ngọc trai trên đầu Hề Mạn cũng là được một quý tộc người Anh nào đó trân trọng cất giữ trong nhiều năm.

Từng viên kim cương lấp lánh trên váy cưới cũng được lựa chọn kỹ lưỡng, đẹp không chê vào đâu được.

Ban đầu, trong kế hoạch trước đó của Hề Mạn, phù dâu hôm nay sẽ là hai người Mạc Thấm và Thẩm Tịch Dao.

Sau đó, bởi vì Thẩm Tịch Dao đã sớm đăng ký kết hôn với Tần Phó, cuối cùng phù dâu chỉ còn lại Mạc Thấm.

Giờ lành sắp điểm, Hề Mạn mặc váy cưới được Mạc Thấm đỡ lấy, dẫn đến nhà thờ linh thiêng.

Hai bên thảm đỏ, hoa trà thay thế hoa hồng, khi tà váy lướt qua có thể ngửi thấy hương hoa tươi mát.

Mạc Thấm tò mò nhỏ giọng nói: "Ngày hôm qua tớ tới đây xem qua, khi đó vẫn còn là hoa hồng mà, đổi thành hoa trà từ lúc nào vậy?"

"Chắc là hôm nay vừa đổi."

Hề Mạn không ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Cô đã từng kể cho Giản Chước Bạch nghe về câu chuyện hoa trà, cũng nói với anh, hàng năm hoa trà nở rộ, giống như một hình thức bầu bạn khác của mẹ đối với cô.

Đêm qua cô nhất thời thương tâm, nghĩ đến cha mẹ đã khuất của mình.



Vì vậy Giản Chước Bạch đang dùng phương thức này để nói với cô, ba mẹ cô cũng đang xem buổi lễ, dẫn cô đi thảm đỏ, chúc phúc cho cô.

Hoa trà nở tưng bừng vui mừng, hốc mắt Hề Mạn chợt ươn ướt.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, cô liếc nhìn đám mây trôi lơ lửng phía trên, trong đầu phác họa ra khuôn mặt của ba mẹ, khóe miệng vô thức cong lên một nụ cười nhạt.

Nhìn về phía trước, Hề Mạn trông thấy bóng dáng cao lớn tuấn tú kia.

Người đàn ông mặc một bộ lễ phục trang trọng, sải bước từ nhà thờ đi ra, ngay sau đó đứng bên cạnh cô.

Hề Mạn hơi khó hiểu, lần trước diễn tập, anh chỉ cần đợi cô đi vào trong nhà thờ là được mà, sao anh lại đi ra đây?

Trong lúc ngây người, tay Hề Mạn đã bị anh nắm chặt.

Lòng bàn tay của người đàn ông rộng lớn ấm áp, mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Đôi mắt đen láy nóng bỏng dán chặt vào cô, tràn ngập nhu tình: "Anh sẽ cùng em đi hết đoạn đường còn lại."

Tại đây, Mạc Thấm trao tay Hề Mạn cho Giản Chước Bạch.

Hề Mạn khoác cánh tay người đàn ông, cùng anh tiến vào nhà thờ.

Quan khách hai bên vỗ tay nhiệt liệt, những cánh hoa từ trên không rơi xuống, bay lơ lửng nhẹ nhàng rơi xuống đầu và vai của đôi trẻ.

Giản Chước Bạch cẩn thận nhìn giày cao gót dưới chân cô, bước đi chậm rãi, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, cô dâu nhỏ bên cạnh đẹp đến mức có chút hư ảo.

Giản Chước Bạch nắm chặt tay cô: "Em vẫn còn hồi hộp à?"

"Vừa rồi có một chút, bây giờ có anh bên em, em không còn hồi hộp như vậy nữa." Hề Mạn ngẩng đầu nhìn anh, "Em nhớ là hình như trên đảo không có hoa trà mà."

Giản Chước Bạch "Ừm" Một tiếng: "Buổi sáng được vận chuyển bằng đường hàng không qua đây, là hoa từ ngọn núi phía sau biệt thự nhà họ Hề. Hoa ở đó mới càng có ý nghĩa."

Thật ra, trong kế hoạch của Giản Chước Bạch, hôn lễ ngay từ ban đầu sẽ sử dụng hoa trà, trước đó vẫn luôn không sắp xếp chính là để tạo cho cô một kinh hỉ trong ngày cưới.

"Em có thích không?" Giản Chước Bạch hỏi cô.

"Em thích lắm." Hề Mạn rất nghiêm túc nói với anh, "Đây sẽ là hôn lễ đáng nhớ nhất đối với em."

Giản Chước Bạch hài lòng mỉm cười: "Đây cũng là hôn lễ đáng nhớ nhất của anh."

Bởi vì trong hôn lễ, có người anh yêu nhất.

Hề Mạn nhiều lần tự dặn bản thân không được khóc, sẽ trôi lớp trang điểm, nhưng mũi vẫn có chút chua xót: "Giản Chước Bạch, nếu như năm đó anh cứ như vậy rời đi, không bao giờ quay lại tìm em, cuộc sống của em sẽ như thế nào đây? Đột nhiên em không dám nghĩ tới."

"Vậy thì đừng nghĩ nữa." Giản Chước Bạch nhìn cô, đáy mắt hiện lên ý cười bất đắc dĩ, "Giả thiết này của em, vốn dĩ cũng sẽ không được thiết lập."

Đây chính là người yêu mà anh ngày đêm nghĩ đến suốt bao năm, cam tâm tình nguyện đánh đổi tất cả để có được.

Vốn dĩ không thể nào có chuyện anh không quay lại tìm cô giống như cô tưởng tượng.

Giản Chước Bạch vẫn luôn nhớ mãi, năm ba hồi cấp hai đó, khi anh bị người khác chế giễu, cô đã đứng ra bảo vệ anh, sưởi ấm anh.

Lên cấp ba khi anh buông thả bản thân, hoàn toàn từ bỏ việc học, cô nói nếu như anh còn tiếp tục kém cỏi, không có chí tiến thủ như thế, anh sẽ chờ đợi anh trai nuôi anh cả đời.

Cô nói, khi anh đang tự đánh mất chính mình thì anh trai anh vẫn đang mang gánh nặng, còn phải chịu đựng nhiều hơn anh.

Những lời lẽ sắc bén của cô đã thức tỉnh anh, mới khiến cho anh một lần nữa vực dậy.

Hề Mạn cảm thấy anh là người làm cuộc sống của cô tươi sáng hơn.

Thực ra đối với Giản Chước Bạch, chẳng phải cô mới chính là người đó sao?

Trong nhà thờ, dưới sự chủ trì của chủ hôn, đôi trẻ trao lời thề ước, trao nhẫn cưới và uống cạn chén rượu giao bôi.

Cuối cùng buổi lễ kết thúc viên mãn, chủ hôn nói: "Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu của mình."

Người thân và bạn bè dưới khán đài cùng nhau vỗ tay hò hét, yêu cầu bọn họ hôn nhau.

Dưới sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người, Giản Chước Bạch cẩn thận nâng mặt cô lên, thành kính hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó ôm cô vào lòng, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói bên tai cô: "Hề Hề, em thậm chí còn không biết, trong tim anh em tốt đến nhường nào đâu."

Lòng tốt của em, không thể thay thế.

Vì vậy, cho dù trải qua muôn vàn khó khăn nguy hiểm, vượt qua chông gai bùn lầy, cuối cùng anh cũng sẽ lại đến bên em.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.