Gửi xong, hai vợ chồng mỗi người đặt điện thoại xuống.
Hề Mạn quay đầu nhìn sang: "Đây có tính là hai chúng ta làm được một việc tốt không nhỉ?"
"Cái này gọi là mỗi ngày làm một điều thiện, đề nghị hai người bọn họ ngày mai đến lúc gửi phong bì phải xì 2 bao."
Hề Mạn lập tức bật cười: "Anh gian xảo quá đi."
"Ngày mai còn phải dậy sớm, nhắm mắt lại chợp mắt một lúc nhé?" Giản Chước Bạch ôm cô kéo qua, Hề Mạn thuận thế gối lên cánh tay anh, nhắm mắt lại.
Giản Chước Bạch tắt đèn trong phòng.
Trước mắt tối sầm, Hề Mạn vùi mặt vào lòng anh.
Trong bóng tối, cô sụt sịt một cái, Giản Chước Bạch mơ hồ cảm thấy hình như cô đang khóc.
Sự tình phát sinh đột ngột, vẻ mặt Giản Chước Bạch ngưng trệ, lúc này cảnh giác hỏi: "Hề Hề?"
Anh định bật đèn, Hề Mạn vội ngăn lại: "Đừng bật!"
Giọng cô mang theo tiếng khóc thút thít, Giản Chước Bạch rút cánh tay đang định chạm vào công tắc về, ôm chặt lấy cô, ấm giọng hỏi cô: "Vừa rồi còn rất tốt, sao đột nhiên em lại đau lòng vậy?"
Nước mắt Hề Mạn thấm ướt ngực áo ngủ của Giản Chước Bạch, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, thấp giọng nói: "Lúc người khác xuất giá có thể khoác tay ba đi trên thảm đỏ, rồi sẽ có mẹ nắm tay thủ thỉ trước khi lấy chồng. Em không có cha mẹ, ngay cả một người thân ruột thịt cũng không có."
Trái tim Giản Chước Bạch như bị thứ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-chuoc-lang-man/2833757/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.