Đối với việc chăm sóc con nít, lúc đầu Tiết Tiểu Tần còn nghĩ rằng bản thân sẽ lúng ta lúng túng, kết quả bé Tuyên Đống hoàn toàn không cần cô lo lắng. Có đôi khi cô quên mất sự tồn tại của con gái, bởi vì con bé ngoan ngoãn đến khó tin.
Cô không có tiếp tục kế hoạch để cho Hoắc Lương và Tuyên Đống bồi dưỡng tình cảm, cũng không lơ là Hoắc Lương. Mặc kệ làm cái gì cô cũng đặt anh lên hàng đầu, Hoắc Lương dần dần bình tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người đều sống vui vẻ và hạnh phúc, chỉ có Triệu nữ sĩ là không được yên lành. Bà ấy ít nhất phải ngồi tù hai mươi năm mới có thể đi ra ngoài, ai biết hai mươi năm sau bà ấy có còn sống hay không? Từ tiên sinh bị tai bay gió vạ, để tỏ lòng áy náy, Tiết Tiểu Tần trả cho ông ta một khoản tiền —— phí ngậm miệng.
Lần này, toàn bộ chuyện không vui đều biến mất, mỗi ngày Tiết Tiểu Tần chỉ cần đúng giờ cho Tuyên Đống bú sữa, thay tã là được, thời gian còn lại của cô đều dành cho Hoắc Lương. Cách vài ngày mẹ Tiết sẽ qua bế cháu về chăm vài ngày, Hoắc Lương chưa bao giờ phản đối.
Từ khi Tuyên Đống chào đời, đầy tháng, một tuổi cho đến lúc bé biết nói chuyện, Hoắc Lương chưa bao giờ ôm bé, cũng không có tới gần bé. Đối với anh, bé giống như một người xa lạ sống chung một mái nhà, vì Tiết Tiểu Tần nên anh mới chịu đựng được sự tồn tại của bé. Ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-vong-tuong-cua-hoac-tien-sinh/2433661/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.