Lời giải thích yếu ớt bị nước miếng của Tiết Tiểu Tần từng chút từng chút dìm xuống: “Ngài xem đi, thật ra ngài cũng không thật lòng thích em! Lúc chưa ngủ với em, ngài luôn miệng bắt em ly hôn với chồng. Sau khi ở cùng ngài, ngài còn nói… Nếu em vẫn không thích ngài, ngài phải cố gắng thay đổi bản thân để em thích ngài chứ! Nhưng bây giờ chưa được bao lâu, ngài liền thay lòng! Có người nào giống như ngài không hả? Ngài sẽ bị sét đánh!”
Hoắc Lương hoàn toàn không chen được một câu, anh đành phải để mặc cho cô nói, cho tới khi cô nói chuyện khô cổ họng, anh mới săn sóc mà hỏi: “Có muốn uống chút nước không?”
“Muốn ạ!”
Hoắc Lương muốn buông cô xuống để đi rót nước, Tiết Tiểu Tần lại túm lấy tay anh: “Không cần đâu! Em chỉ là cô bảo mẫu lương tháng ba ngàn đồng, nào dám để vị Bồ Tát là ngài hầu hạ!” Nói xong, cô hừ một tiếng, tự đi rót nước uống ừng ực nửa ly, còn dư lại nửa ly đưa cho Hoắc Lương, anh uống. >__<
Uống nước xong, Tiết Tiểu Tần nhìn ra ngoài: “Á, tới giờ ăn cơm tối rồi.”
Bọn họ làm chuyện đó trên sàn nhà suốt một buổi chiều luôn.
Tới bây giờ, Tiết Tiểu Tần hoàn toàn không có cảm giác kết hôn được một năm. Ở chung với Hoắc Lương, thời gian luôn trôi qua thật nhanh, đôi khi còn chưa kịp phản ứng, một ngày đêm liền đi qua. Hiện tại, hai người sống chung đã lâu nhưng cả hai chưa từng cãi nhau. Mặc kệ cô càn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-vong-tuong-cua-hoac-tien-sinh/2433580/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.