Sáng hôm sau, Tiết Tiểu Tần từ trong lòng Hoắc Lương tỉnh lại. Lúc này, Hoắc Lương không có biểu hiện khác thường gì cả. Vì vậy, Tiết Tiểu Tần cho rằng anh đã nghĩ thông suốt. Đã lâu không gặp mặt bạn bè, cô quá phấn khích nên không chú ý đến Hoắc Lương khác thường.
Anh có thể chính trực, dũng cảm, trung thành, thiện lương nhưng điều kiện đầu tiên là phải có Tiết Tiểu Tần ở bên cạnh.
Sáng hôm sau, vẫn là Hoắc Lương đưa Tiết Tiểu Tần đến sân bay. Anh cực kì giống người chồng dịu dàng, săn sóc, không hề có biểu hiện không vui hoặc là kháng nghị.
Tiết Tiểu Tần đăng kí xong liền kéo vali chạy đến, cười híp mắt ý bảo Hoắc Lương cúi đầu xuống. Hoắc Lương thuận theo ý cô, cô liền hôn lên môi anh, nhẹ nhàng liếm mút, sau đó đỏ mặt dặn dò: “Lúc em không ở đây, anh nhớ ăn cơm và nghỉ ngơi đúng giờ đó, em ở Thâm Quyến chờ anh.”
Ánh mắt Hoắc Lương dịu dàng xuống, anh gật đầu: “Được.”
Tiết Tiểu Tần cẩn thận bước từng bước rời đi, ai nhìn thấy đều biết cô không nỡ rời xa anh. Nhưng chỉ có Hoắc Lương là không hiểu, nếu cô không nỡ rời xa anh thì tại sao phải đi? Ở lại không tốt sao?
Anh rất muốn hỏi Tiết Tiểu Tần nhưng cuối cùng không có mở miệng. An him lặng nhìn xuyên qua kính cửa sổ xem máy bay cất cánh, tiếp theo dần biến mất trên không trung. Cảm giác này rất giống năm anh mười lăm tuổi chuẩn bị ra nước ngoài, anh ngồi trên máy bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-vong-tuong-cua-hoac-tien-sinh/2433535/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.