Tim của Tiểu Sương chậc đi một nhịp. Trong lòng cô bây giờ chỉ có một suy nghĩ chính là " Diệt cỏ tận gốc Trình gia "
Hoàng Tinh Khánh nhận thấy vẻ mặt cô có chút biến đổi, anh nghiêm túc kể tiếp:" Dường như Trình Hoa lúc đầu không nhận ra Vương Sáng, sau khi cô ta nghe Vương Sáng kể lại thì mới biết được"
" Cô ta không thấy tội lỗi sao? Tại sao lại đối xử với anh ấy như thế? "
" Trình gia làm ăn không tốt đẹp gì đâu, Trình Bác cũng chả phải hạng người tốt lành, con ông ta làm sao mà tốt được "
" Vậy thì tại sao bây giờ cô ta mới uy hiếp Vương Sáng? "
Hoàng Tinh Khánh nghi hoặc hỏi:" Bây giờ gì chứ? Cô ta cứ vài tháng lại uy hiếp Vương Sáng một lần, cho nên khi nâng cậu ta tôi rất đắng đo "
" Cái gì? Vài tháng uy hiếp một lần? "
Con mẹ nó Vương Sáng, anh dám kể thiếu em
" Vương Sáng mất hết tất cả, cậu ta cái gì cũng không sợ cho nên cậu ta đều lơ đi những lời uy hiếp của Trình Hoa, không biết tại sao dạo gần đây lại chịu gặp mặt, tôi cảm thấy là từ sau khi gặp cô đấy "
" còn gì nữa không? "
" Tôi nghe vị quản gia đó nói Trình Hoa lấy sự ỷ lại của Vương Sáng làm thành tựu, cô ta vô cùng vui sướng với thành tựu này. Nhưng mà sau khi Vương Sáng rời đi, cô ta lại phát điên "
Dương Tiểu Sương không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-toi-quen-nhau-sao/2827693/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.