Edit: Tiểu Ngọc NhiBeta: Tiểu NgạnSau đêm say sưa đó, ở trong mắt Tiền Phỉ, cuối cùng Lý Diệc Phi cũng khôi phục dáng vẻ bình thường. Sáng thứ hai đi làm, theo thường lệ Tiền Phỉ định đi trước, nhưng đến cửa đã thấy Lý Diệc Phi đã đem bản thân chăm chút sạch sẽ gọn gàng, ra dáng con người.
“Đi cùng nhau đi.” Anh ta nói một câu như vậy.
Tiền Phỉ khó hiểu: “Cái quái gì thế? Mới ở nhà một tuần đã ngu đi rồi à, đã không biết đường đi làm rồi à?”
Lý Diệc Phi liếc xéo cô một cái: “Chị hai à, tôi nói này chị có thể nói mấy lời hay ý đẹp được không?”
Tiền Phỉ cười ha ha: “Đừng, đừng gọi thân thiết như vậy, tôi không chịu nổi đâu! Nhà tôi không nuôi nổi loại đại thiếu gia được nuông chiều từ bé như chú!” Cô dừng lại một chút, có chút kỳ quái hỏi, “Chú nói đi có phải tính cách này của chú do từ bé được ba chiều quá không?”
Lý Diệc Phi gật đầu, làm vẻ không ai sánh bằng nói: “Nếu nhà cô có được một bé trai vừa thông minh tuyệt đỉnh vừa đáng yêu bụ bẫm, cô cũng sẽ không nhịn được mà chiều chuộng nó muốn chết.”
Tiền Phỉ không nhịn được nữa, “Chị đây thèm vào! Lời của chú không thể bớt hãm và bớt xấu hổ chút à? Chị cảm thấy ba chú thật oan ức, thói quen của chú như vậy mà còn bị chú nói là do ông ấy dạy dỗ chú, đồ vong ân bội nghĩa!”
Lý Diệc Phi liếc mắt nhìn cô, “Tính cách lão già có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-toi-o-chung-nha/2215246/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.