Chương trước
Chương sau
Đúng là ngày cuối năm Tiền Phỉ không phải lưu lạc trải qua cô đơn một mình.

Tám giờ sáng, cô bị tiếng chuông di động đánh thức.

Cô ôm lấy cái đầu như muốn nổ tung sau cơn say để nhận điện thoại, ở bên kia Diêu Tinh Tinh dùng giọng điệu so với hát quốc ca còn trang nghiêm hơn nói với cô: “Phí Phí, sau hai giờ nữa tôi sẽ đến sân bay thủ đô, bà tới đón tôi nhé!”

Lòng Tiền Phỉ khẽ run, tỉnh được hơn nữa, “Được! Nhắn tin giờ chuyến bay đến, tôi sẽ đến đúng giờ!”

Cúp điện thoại, cô thấy mí mắt mình giật giật.

Cô nghĩ ở Đại Liên bên kia nhất định Diêu Tinh Tinh đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cô thức dậy rửa mặt, lúc chuẩn bị ra cửa, Lý Diệc Phi một đầu tóc rối bù đi vào nhà vệ sinh.

Cô suy nghĩ một chút, ngăn anh ta lại, “Lý Diệc Phi, tối nay có thể tôi không làm cà xào được, nếu không anh cùng bạn gái ăn ở bên ngoài đi!”

Lý Diệc Phi vẻ mặt mơ màng nhìn cô, “Hở?”

Tiền Phỉ vội vàng xuất môn, “Hở cái gì mà hở, nói thẳng ra, buổi tối tôi ở cùng người khác rồi, anh không cần cố ý trở về ăn cùng với tôi!”

Cô nói xong, thấy Lý Diệc Phi đang nhìn chằm chằm vào mình. Sau vài giây, mặt anh ta không chút thay đổi quăng cho cô hai chữ: “Đã biết.” Sau đó dứt khoát xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Tiền Phỉ cũng chẳng quan tâm sau hai chữ kia cảm xúc của tên kia là như thế nào, vội vàng lao ra cửa.

Sau khi Lý Diệc Phi ra khỏi nhà vệ sinh, bức bối không ngủ được nữa.

Anh gửi tin nhắn cho Đại Quân: Ban ngày tôi mang Kim Điềm đi chơi, buổi tối cậu gọi mấy đứa cùng đi karaoke đón năm mới đi.

Qua một lúc Đại Quân mới nhắn tin lại cho anh: Lý Diệc Phi, Lý đại gia! Hai giờ đêm hôm qua trong cơn say gọi điện cho tôi nói cho tôi biết hôm nay không tụ tập gì, bây giờ lại nói với tôi buối tối tiếp tục đi tụ tập! Tiện nhân, không nói chính xác tôi sẽ tuyệt giao với câu.

Lý Diệc Phi nhắn lại: Đừng có ầm ĩ, trong lòng anh đây đang khó chịu đây.

Đại Quân lại hỏi: Làm sao thế? Tình huống gì nào? Kim Điềm chọc giận cậu? Cho nên đêm nay không muốn cùng cô em ấy à? Không đúng vừa rồi cậu còn nói là ban ngày dẫn cô em ấy đi chơi mà!

Trong lòng Lý Diệc Phi dâng lên một sự phiền chán: Đừng hỏi, đi quán hát!

Làm sao anh nói với cậu ta rằng mình buồn chán là vì bị nữ hán tử cho leo cây? Bọn họ sẽ lấy chuyện này cười chê anh một năm đấy.

︶3︶●Ở sân bay lúc Tiền Phỉ thấy Diêu Tinh Tinh có chút hoảng sợ.

“Đánh phấn hãng nào thế? Mặt này cũng trắng quá đi?” Tiền Phỉ nhìn chằm chằm vào mặt Diêu Tinh Tinh, hỏi đùa câu.

Dường như Diêu Tinh Tinh mới làm việc gì đó chấn động đất trời, bộ dáng mệt mỏi không chịu được, “Đừng đùa, tôi rất mệt! Mau mang tôi về nhà bà để tôi ngủ một giấc!”

Phòng ở mà Diêu Tinh Tinh thuê tháng thứ hai sau khi cô đi Đại Liên đã trả lại phòng. Bây giờ chỗ cô nàng có thể đặt chân chỉ có cái ổ chó trả góp của Tiền Phỉ.

Tiền Phỉ lôi cô nàng đi gọi taxi. Khi ngồi ở trên xe, cô hỏi Diêu Tinh Tinh: “Yêu tinh, sao thế? Vì cái quái gì mà gần năm mới rồi lại buồn bã ỉu xìu như thế?”

Diêu Tinh Tinh không có chút sức lực nào nói: “Đợi về đến nhà tôi sẽ nói tỉ mỉ cho bà biết, trước bà để cho tôi ngủ đã, cả đêm qua tôi không thể nào mà ngủ được, vừa rồi ở trên máy bay bên cạnh tôi còn bị đứa nhóc bên cạnh đạp liên tục, cho tới bây giờ cũng không có cơ hội chợp mắt phát nào!”

Tiền Phỉ kéo đầu cô nàng dựa lên bờ vai của mình, “Đáng thương quá, mau tranh thủ gối lên vai tỷ tỷ ngủ một lát!”

Diêu Tinh Tinh gối lên vai cô, hai tay ôm lấy một tay của Tiền Phỉ, “Phí Phí, có bà thật tốt!”

Tiền Phỉ lại dùng một tay khác vươn ra vỗ vỗ lấy vai của cô nàng. Rất nhanh Diêu Tinh Tinh chìm vào giấc ngủ. Nhìn gương mặt cô nàng tái nhợt ở phía dưới mắt còn có quầng thâm, lòng Tiền Phỉ bắt đầu chìm xuống, cuối cùng cũng không duy trì được bộ dạng ra vẻ nhẹ nhõm trêu đùa nữa.

Cô cảm thấy nhất định ở Đại Liên Diêu Tinh Tinh đã chịu uất ức gì đó.

︶3︶●Lúc Tiền Phỉ mang Diêu Tinh Tinh về nhà, Lý Diệc Phi đã đi ra ngoài.

Cô làm cho Diêu Tinh Tinh một nồi cháo trắng cùng với mấy cây cải xanh, Diêu Tinh Tinh ăn xong nằm vật xuống giường cô ngủ quên hết đất trời, đợi khi cô nàng tỉnh lại, đã là lúc chạng vạng.

Lúc này Tiền Phỉ đang làm cơm tối, Diêu Tinh Tinh rửa mặt rồi đến phòng bếp giúp đỡ một tay.

“Tối nay tôi làm vài món ăn ngon, hai ta cùng nhau đón năm mới!” Tiền Phỉ kích động nói.

Diêu Tinh Tinh vừa nhặt rau vừa đánh giá Tiền Phỉ, “Phí Phí, bà lại yêu đương rồi?”

Tiền Phỉ vừa cọ nồi vừa lắc đầu với cô nàng, “Không mà, sao lại hỏi như thế?”

Diêu Tinh Tinh nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ nhìn cô, “Không thể nào! So với trước đây bà trở nên xinh đẹp hơn, cũng có mùi vị phụ nữ hơn!”

Tiền Phỉ vui vẻ bật thốt lên “Xùy”, “Nếu nói yêu đương có thể khiến cho người ta đẹp lên? Vậy sao trước kia khi tôi cùng Uông Nhược Hải yêu nhau, dường như bà nói tôi càng ngày càng giống mấy cô gái nông thôn thì phải?”

Diêu Tinh Tinh nhìn cô chăm chú, “Nếu không yêu đương, có người thay đổi được bà? Giống như mụ già lúc trước ấy!” Cô nàng dừng một chút, còn nói, “Phí Phí, tôi phát hiện bà có thể chủ động hơn nữa còn bình tĩnh nhắc đến Uông Nhược Hải!”

Cô mới rời đi có mấy tháng ngắn ngủi, trên người Tiền Phỉ dường như đã thay đổi rất nhiều, sự thay đổi này khiến cho cô cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Tiền Phỉ bật bếp, cho dầu vào nồi, trong lúc chờ dầu nóng lên, cô nghĩ một chút, “Hình như là thế, nhắc tới tên Uông Nhược Hải kia dường như tôi cũng không cáu giận nữa!”

Diêu Tinh Tinh nở nụ cười: “Thật tốt, cuối cùng bà cũng buông bỏ được thằng đó!”

Tiền Phỉ cho cá vào nồi hấp. Diêu Tinh Tinh bưng đĩa ra đợi cá hấp để múc ra.

 “Yêu tinh, sao bà lại đột nhiên từ Đại LIên trở về?” Tiền Phỉ cố gắng hỏi giống như không có chuyện gì.

 “Không có gì, mệt mỏi.” Diêu Tinh Tinh nói ngắn gọn.

Tiền Phỉ cảm thấy có chuyện không ổn. Cô chưa bao thấy qua một Diêu Tinh Tinh nói nhiều giờ lại tiếc chữ như vàng, cũng chưa từng thấy qua Diêu Tinh Tinh không hề cùng cô tám chuyện linh tinh.

Cô không hỏi nữa, chuyên tâm nấu cơm.

Cô làm món cá hấp cách thủy, khoai tây với thịt bò hầm, măng xào với tôm bóc vỏ, làm nộm dưa leo với bì, lại thêm một bát canh trứng. Sau khi làm xong đồ ăn, cô ấn Diêu Tinh Tinh ngồi xuống trước bàn ăn, nghĩ nghĩ, chạy tới phòng bếp cầm mấy lon bia lúc trước uống cùng Lý Diệc Phi còn thừa mang ra.

“Tôi cẩn thận nhớ lại một chút, từ khi chúng ta bắt đầu đến trường đã nhiều năm như vậy, lại chưa từng có cơ hội cùng nhau đón năm mới, hôm nay chúng ta phải thay đổi!” Tiền Phỉ mở một lon bia đưa cho Diêu Tinh Tinh.

Diêu Tinh Tinh vừa nhận lon bia vừa quan sát: “Hàng nhập khảu? Phí Phí bà bị ai kích thích thế, sao cam lòng thay đổi giá trị cuộc sống thế?”

Tiền Phỉ pha trò, “Đây không phải là tôi mua, là thằng cha phá sản kia mua!” Cô nói rồi chỉ chỉ về phía phòng Lý Diệc Phi.

Lúc này Diêu Tinh Tinh mới nhớ tới tên Lý Diệc Phi vai phụ này, “Đúng rồi, sao không thấy ai khác? Tôi ở chỗ của bà,  tên đó không có ý kiến chứ?”

Tiền Phỉ trợn mắt, “Tên đó chỉ là một khách thuê dám có ý kiến, tôi đuổi tên đó ra ngoài!” Cô gấp cho Diêu Tinh Tinh một miếng cá, “Chắc là tên đó cùng bạn gái đi chơi, tôi đoán có khi cả đêm nay tên đó cũng không về đâu.”

Diêu Tinh Tinh hỏi một câu: “Tên đó cùng bạn gái quay lại?”

Tiền Phỉ vừa lắc đầu vừa thở dài, “Đã bao lâu rồi bà không cùng tôi tám chuyện? Đối với tình huống của người bên cạnh tôi bà đã bắt đầu không biết! Quay lại cái gì, tên đó tìm người mới!”

Diêu Tinh Tinh “À” một tiếng, hỏi: “Vậy tên đó cùng bạn gái trước còn liên lạc nữa không?”

Tiền Phỉ nghĩ lại rồi nói: “Nhìn trước mắt, hình như là không có.”

Diêu Tinh Tinh rũ mi mắt xuống, “Nếu tên đó ở bên chỗ người mới, và vẫn còn cùng người cũ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, sẽ khiến cho bạn gái bây giờ rất đau lòng đó!”

Tiền Phỉ nghe lời này, dần dần phân biệt rõ được chút gì đó.

 “Yêu tinh,” Cô nhẹ nhàng gọi Diêu Tinh Tinh một tiếng, “Có phải là tên Thổ Hào kia, anh ta quay lại với bạn gái cũ sao?”

Cô vừa hỏi xong, phát hiện trên mu bàn tay Diêu Tinh Tinh rơi xuống vài giọt nước.

Tiền Phỉ ngây người.

Bà chị Diêu Tinh Tinh không sợ trời không sợ đất luôn giúp cô chống nạnh đánh nhau cũng sẽ không thua, thế mà đang khóc.

︶3︶●Tiền Phỉ vào phòng bếp mang nốt chỗ bia còn lại ra ngoài. Cô quyết định chuốc say Diêu Tinh Tinh, để cho cô nàng sau khi say nói ra lời thật.

Kết quả tửu lượng của chị Diêu quá tốt, không hổ là đại biểu thành phần tri thức kiệt xuất tinh anh của CBD, hail on mà sắc mặt cũng chưa thay đổi.

Tiền Phỉ đành phải liều mình bồi quân tử, cùng Diêu Tinh Tinh uống hết vài lon.

Sau cô thấy nhiều cái bóng Diêu Tinh Tinh chồng vào nhau, máy hát Diêu Tinh Tinh mới bị rượu bật lên.

Cô ôm cánh tay Tiền Phỉ bắt đầu thút tha thút thít, “Phí Phí, tôi và anh ta quen nhau qua xem mặt, chuyện này bà đã biết. Vốn tôi cũng không quá để tâm, chỉ cảm thấy anh ta có rất nhiều tiền, nhưng mà tôi cũng đã thấy qua kẻ nhiều tiền hơn đi, cũng không phải anh ta thì không thể! Nhưng trên người anh ta có bộ dạng, dường như muốn đùa vui với tôi, tôi không phục bộ dạng này, tôi nghĩ muốn đem bộ dạng này tháo xuống để thu phục, sau đó tôi cùng anh ta đến Đại Liên.

Đến Đại Liên, anh ta cũng không nói cùng tôi như thế nào, nhưng mà tôi lại không ngốc, tôi cũng rất hiểu rõ đàn ông đúng không nào? Tôi biết anh ta đang cố ý! Trong lòng tôi tự  nhủ, cho chú em cố ý, chờ ngày nào đó chị đây sẽ thu phục được chú!

Anh ta hỏi tôi coi trọng anh ta điểm nào, tôi nói coi trọng điểm anh ta có tiền. Tôi cố ý nói như vậy, tôi không thể ngày nào cũng nhìn thấy bộ dạng trêu đùa kia hàng ngày, chú muốn đùa với chị, dựa vào cái gì mà chị đây không thể đùa với chú!

 Hai chúng tôi cứ như vậy anh tới tôi qua đùa với nhau như vậy, có một ngày có một người phụ nữ tìm đến anh ta, nói là bạn gái cũ của anh ta. Tôi nói bóng nói gió hỏi qua anh ta, anh ta và bạn gái cũ có thể quay lại sao, nếu có thể tôi sẽ không lao vào, tôi sẽ lập tức hồi Bắc Kinh tự mình chơi đùa.

Anh ta nói với tôi rằng không có. Còn nói, nếu em muốn hồi Bắc Kinh có thể trở về Bắc Kinh. Tôi nói anh cũng không có ý định quay về với tình cũ, tôi còn trở về làm gì chứ? Tôi phải ở lại quấn chặt lấy anh chứ. Anh ta liền nở nụ cười.

Anh ta là người rất ít cười, ngày đó anh ta cười với tôi như vậy, trong lòng tôi tự nhủ chết rồi, dường như tôi thật sự rung động! Trước kia đều là gào thét, nhưng nụ cười này của anh ta, khiến cho lòng tôi run lên, dường như tôi thật sự thích anh ta.

Về sau, nhìn thấy bạn gái cũ của anh ta tôi càng thấy phiền lòng, trong lòng cứ như có vị chua. Cô nàng kia đến tìm anh ta, còn ở trước mặt tôi đi tìm. Ngày lễ Giáng Sinh đó, anh ta gọi điện hỏi tôi, cùng nhau ăn cơm chứ? Tôi nói được. Kết quả tôi ở khách sạn chờ hơn hai tiếng anh ta cũng không tới. Tôi gọi điện thoại, anh ta không nhận. Sau đó anh ta đến, tôi hỏi anh ta sao vậy, anh ta nói có chút việc phát sinh, vậy là xong.

Ngày hôm qua, tôi nhận được một tin nhắn của bạn gái cũ anh ta, cô ta gửi cho một tấm ảnh, là ảnh chụp ngày lễ Giáng Sinh hôm đó họ ăn cơm cùng nhau. Phí Phí bà nghe đã hiểu chưa? Tên kia cùng bạn gái cũ ăn cơm cho nên đến muộn!”

“Đêm qua tôi thấy khó chịu, mất ngủ một đêm, sáng nay bỗng nhiên tôi đã nghĩ thông suốt, tôi quyết định cùng anh ta dừng ở đây thôi.

Diêu Tinh Tinh nói xong lau nước mắt, “Bà chị đây không cùng tên đó chơi nữa!”

Tiền Phỉ kinh ngạc nhìn cô nàng.

 “Yêu tinh, bà có thể cho tôi xem tấm ảnh kia được không?”

Diêu Tinh Tinh đưa di động cho Tiền Phỉ.

Tiền Phỉ nhìn thấy 360 có thông báo có tin nhắn bị chặn. Cô nhìn Diêu Tinh Tinh hỏi: “Có phải bà cho Thổ Hào vào sổ đen không? Tôi thấy anh ta giống như gửi tin nhắn cho bà. Hay là bà đọc đi!”

Diêu Tinh Tinh nói: “Không đọc, nếu quyết định không chơi, có gì hay mà đọc chứ, ngày mai tôi sẽ đổi số mới!”

Tiền Phỉ biết tính tình của cô nàng này, một khi cô nàng này đã quyết định hạ quyết tâm làm chuyện gì đó, ai cũng đường mơ thay đổi được chủ ý của cô nàng.

Tiền Phỉ nhìn tấm ảnh chụp kia.

Một góc độ kỳ quái, không phải tự chụp, cũng không phải do người thứ ba chụp. Góc độ này hình như cô đã thấy ở đâu rôi. Cô suy nghĩ cẩn thận lại, cuối cùng nhớ đến, trước kia có hộ khách cùng công ty có chút tố tụng phiền toái, vì đảm bảo sự an toàn, lúc nói chuyện cô từng lén lút dùng di động chụp ở máy tính bên cạnh. Cô nhìn lại tấm ảnh trên di động của Diêu Tinh Tinh, trong lòng hiểu rõ.

Đây là vụng trộm lấy hình ảnh từ trên video xuống.

Trên tấm ảnh kia bộ dạng Thổ Hào rất đẹp trai, hơi nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng, môi mỏng hơi mím; bạn gái cũ của Thổ Hào cũng rất xinh đẹp, nhưng mà Tiền Phỉ thấy thế nào theo ý kiến chủ quan cũng cảm thấy khí chất của ta như cố tình tạo ra.

Cô nhìn lại tấm ảnh, càng nhìn càng cảm thấy nên vụng trộm mở lại tin nhắn bị chặn xem Thổ Hào nói gì.

Cô nghĩ như vậy cũng làm như vậy.

Cô đọc đến tin nhắn thứ nhất Thổ Hào gửi đi:

“Sao không nhận điện thoại?”

“Em đi nơi nào?”

“Vì sao không gọi điện cho em được?”

“Đừng đùa nữa, trả lời điện thoại của tôi!”

“Diêu Tinh Tinh, em ở đâu?”

 “Diêu Tinh Tinh, nói cho tôi biết em ở đâu?”

 “Diêu Tinh Tinh, có phải em muốn bức tôi phát điên đúng không? Nói cho tôi biết em đang ở đâu?”

Xuyên qua màn hình di động, Tiền Phỉ cảm thấy giống như mình đang nhìn thấy một gã đàn ông nóng vội đến độ nổi trận lôi đình.

Cô mơ hồ cảm thấy, có lẽ Thổ Hào đối với Diêu Tinh Tinh không chỉ đơn giản trêu đùa như thế đâu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.