Chương trước
Chương sau
Rất nhanh đã chuẩn bị đến Tết Nguyên Đán, cuộc di dời lớn nhất hàng năm của động vật có vú đã sắp bắt đầu. Tiền Phỉ tự xưng là cao thủ mua đồ trên taobao, thế mà lúc mua vé xe lửa và vé máy bay đã bị thất thủ.

Rất có thể cô sẽ không được về nhà nữa rồi.

Vào thời điểm mấu chốt lại là Lý Diệc Phi đã cứu vớt đời cô. Tiền Phỉ bắt đầu cảm thấy Lý Diệc Phi ngoại trừ việc bên ngoài thích làm vẻ chanh chua, thật ra vẫn có chút tốt bụng đấy. Có vài chuyện bản thân cô không thể làm được, đến tay của tên này lại hoàn thành rất dễ dàng.

Lúc Tiền Phỉ nhận được vé máy bay, đã vui mừng mà quên hết đi tất cả, mở miệng nói: “Lý Diệc Phi, chị quyết định từ nay về sau phải nhìn chú bằng con mắt khác rồi.”

Lý Diệc Phi mặt không đổi hỏi lại: “Nếu không thì cô em thấy anh là người thế nào?”

Tiền Phỉ đã luôn điểm lại những “đặc tính” của anh ở trong lòng nhiều lần, căn bản không cần phải chuẩn bị, mở miệng là có thể nói ra hết được: “Chảnh, làm đỏm, xấu miệng, luôn thích bắt bẻ lại còn ăn lắm, lười biếng kiêu ngạo khó tính sang chảnh….”

Lý Diệc Phi bực mình: “Tưởng cô em mở miệng nói ra lời hay mà cuối cùng lại còn thêm vân vân và vân vân, băng vệ sinh, cô em hãy trả lại vé máy bay cho anh đi, ở trong lòng cô em anh đã là một kẻ như thế, thôi được rồi, anh không cần cô em thay đổi cách nhìn, anh sẽ làm gì đó để không phụ lòng cô em…!”

Anh vừa nói, vừa muốn cướp lại vé máy bay.

Tiền Phỉ nhảy lên trên ghế sô pha, giơ vé máy bay lên trên đỉnh đầu, nói: “Đừng như vậy! Bình tĩnh! Anh cho tôi một cơ hội để nói lại lần nữa được hay không?”

Lý Diệc Phi nhướng mày lên, nhìn cô rồi nói: “Anh đây cho cô em thêm một cơ hội nữa!

Tiền Phỉ từ trên ghế sô pha nhảy xuống, cứ thế biến ánh mắt của mình thành ánh mắt “chân chó” đầy chân thành, “Thật ra con người của anh ý tuy có chảnh, nhưng mà lại quá đẹp trai, cho nên chảnh một tý cũng là chuyện phải lớn, ai kêu tôi không có nhan sắc bằng người đây!”

“Tuy anh thích làm đỏm, nhưng cách làm đỏm của anh lại khó mà nén lòng không nhìn lần thứ hai, rất thu hút từ trẻ em đến người già, nếu không làm đỏm thì thật phải xin lỗi phong cách baị họa của anh!”

“Xấu miệng, đây chỉ rõ là miệng anh mới tốt, người khác muốn xấu miệng phải xem bản thân mình đã đủ xấu tính không đã.

Bắt vẻ, đây chỉ rõ là anh rất chăm chút đến cuộc sống, đối với bản thân quyết không qua loa, chính là người có trách nhiệm đó nha!

Về phần sang chảnh…Ah nói rõ anh là một người biết hưởng thụ cuộc sống, biết rõ mình muốn gì, muốn hưởng thụ gì cũng cố gắng đi hưởng thụ, đây chính là một loại tài năng của bản thân đấy!

Về phần ăn lắm, nói vậy thật ra tôi rất vui mừng, đây là sự khẳng định của anh đối với tài nấu ăn của tôi mà!

Là lười biếng, nhất định anh là người làm công to việc lớn mà, sao lại có thể bị những việc nội trợ nhỏ nhặt này trói buộc đâu? Nếu anh thật sự là cao thủ làm việc nhà, có lẽ hôm nay anh cũng không có khả năng mua giúp tôi vé máy bay có phải không nào?

Về phần kiêu ngạo, ai nha đây chính là số tôi bị chèn ép mà, lúc trước cũng học đòi kiêu ngạo một chút thì đã tốt hơn rồi!

Cuối cùng là xấu tính, anh nói xem sao tôi lại nói thêm cái này vào được nhỉ? À, là do anh và bạn gái cũ lúc cãi nhau cũng là độc mồm độc miệng đấy, nhưng mà anh cũng chưa từng cãi nhau với tôi mà, tôi làm sao có thể từ góc độ của một người ngoài đứng nhìn mà tự coi là chính nghĩa mà chỉ ra điểm này đây, rõ ràng là không phải tự bản thân tôi trải qua mà phải không!”

Lý Diệc Phi nghe đoạn phía trước, cảm thấy cô nàng này “nịnh nọt” cũng không tệ lắm, mấy cái tật xấu kia cũng bị cô nàng này chém thành “ưu điểm” thế nhưng mà nghe được phút cuối, anh không thể nhịn được mà quyết định cho cô nàng nếm thử thật sự thế nào mới là “xấu tính”.

Nhân lúc Tiền Phỉ đang ăn nói linh tinh không có sự phòng bị, anh nhanh tay cướp lấy vé máy bay trong tay cô nàng.

“Đừng về nhà. Vẫn là cô em cùng anh đón mừng năm mới đi! Không cho cô em ‘tí đòn” là cô em không biết thế nào gọi là sai lầm khắc cốt ghi tâm!”

Tiền Phỉ kêu gào một tiếng, lao về phía cánh tay của anh, “Thiếu gia nô tỳ sai lầm rồi, nô tỳ thật sự sai rồi! Nô tỳ chưa từng thấy qua người nào lớn lên lại dễ thương như ngài đâu! Xin ngài hãy tha thứ cho nô tỳ, nô tỳ đã bị vẻ đẹp trai sáng choang của ngài làm lu mờ ý trí, dây thần kinh bị tê liệt nên mới ăn nói vớ vẩn thế thôi! Nô tỳ đã biết rõ cái gì được gọi là sai lầm khắc cốt ghi tâm rồi mà! Đừng nói là xương mà ngay cả hàm răng nô tỳ cũng đã khắc rõ mình sai lầm rồi! Ngài mau trả lại vé máy bay cho nô tỳ đi, đó là mạng của nô tỳ đó!”

Lý Diệc Phi bị mấy lời này của cô nàng làm cho dở khóc dở cười, trả lại vé máy bay cho cô nàng.

Tiền Phỉ không hề chú ý tới hai tai của Lý Diệc Phi khẽ ửng hồng, cô còn tưởng rằng công sức mình ăn vạ đã có tác dụng, vui mừng cầm vé máy bay, lại ngồi trên ghế sô pha cắn hạt dưa.

Lý Diệc Phi lắc lắc cánh tay.

Cô nàng chiết tiệt này lúc lao vào lay lay tay anh, cánh tay nhỏ bé của cô nàng vô tình kéo cánh tay anh chạm vào điểm giữa hai gò bồng đào kia, thậm chí lúc bị chạm vào thế anh còn có chút sung sướng.

Lý Diệc Phi phát hiện ra thân thể mình có chút thay đổi, vẻ mặt anh không thay đổi đi vào nhà vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh, hai tay của anh nổi gân xanh chống lên gương trên vách tường, chờ cơ thể dần dần bình thường lại.

Anh nhìn bản thân ở trong gương, có chút không biết làm sao.

Làm sao anh lại có thể “lên” được với nữ hán tử cơ chứ…

︶3︶●

Trong lúc Lý Diệc Phi đứng ở trong nhà vệ sinh chờ cơ thể khôi phục lại trạng thái bình thường, nhận được điện thoại của Đại Quân.

Đại Quân dùng một “sức mạnh” từ trước đến nay chưa từng có mà oanh tạc: “Tôi nói cậu nghe nè Lý Diệc Phi, có phải cậu không biết suy nghĩ không? Dựa vào cái gì cậu chỉ biết nói mồm, còn tôi là thằng phải chạy đi làm việc à? Cho dù hai chúng ta thân thiết, cậu cũng không thể chèn ép người quá đáng như vậy được! Rõ ràng là là vé máy bay của nữ hán tử chủ thuê nhà của cậu là do tôi tốn bao công sức mới giành giật được đấy, nhưng vì cái gì cậu lại lĩnh công trước mặt cô ấy thế? Không được, tôi không biết, cậu phải giới thiệu cô ấy cho tôi làm quen! Suy nghĩ của tôi cũng đã là của một người đàn ông rồi, bất cứ giá nào tôi cũng sẽ nghĩ đến kết hôn! Tôi sẽ cùng cô ấy làm bạn rồi nói lời yêu thương!”

Lý Diệc Phi cười đểu một tiếng: “Người trên địa bàn của gia mà chú cũng dám động vào? Sống sung sướng quá rồi đúng không? Chú đã quên hồi cấp ba, lúc chú bị một em gái quây lại suýt bị tụt quần là ai đã giải cứu chú rồi sao? Không sao, nếu chú đã quên thì…bản thiếu gia vẫn còn cái ảnh chụp giữ lại, nó sẽ nhắc nhở tới đại ân đại đức của bản thiếu gia ban cho chú!”

Đại Quan hét lên một tiếng: “Fuck, Lý Diệc Phi cậu đúng là kẻ bỉ ổi! Đây mà là đại ân đại đức à? Đây là uy hiếp áp bức thì có! Cậu có biết tôi lấy được một cái vé máy bay thì tốn bao nhiêu sức lực không? Có bản lĩnh thì cậu đừng cãi nhau với ông già nữa, để cho ông ý chuẩn bị cho cậu đi!

Lý Diệc Phi cười lạnh một tiếng, giọng u ám nói: “Dám nói đến bố tôi với tôi, xem ra cái việc buôn bán xuất khẩu sang Nhật Bản kia chú không muốn làm nữa rồi, tôi sẽ gọi điện cho tên Lục Trạch ở Đại Liên kia, nói cho tên đó biết cứ trả lại hàng của chú là được rồi!”

Đại Quân ở trong điện thoại đã lên tiếng van xin, “Anh trai à! Em đã sai rồi anh ơi! Anh hỏi một chút xem chủ thuê nhà của anh còn thích loại trà nào, vậy thì em sẽ đi nạp thẻ game vậy!!

Lý Diệc Phi đắc ý cưới lạnh rồi cúp điện thoại.

Sai đó anh lại suy nghĩ sao mình lại phải “đắc ý” cười lạnh nhỉ? Nghĩ một lát, anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi nhận ra.

Anh đã thành công trong việc bảo vệ chủ quyền sai sử nữ hán tử không bị tên Đại Quân kia nhúng chàm.

Anh nhìn mình trong gương, khóe miệng nhếch lên, tiếp tục “đắc ý” cười lạnh.

︶3︶●

Tiền Phỉ đã xin công ty nghỉ sớm hai ngày, ngày cô về nhà là ngày thứ năm, là ngày cả nước đều phải đi làm. Buổi sáng, lúc cô kéo hành lý ra cửa đã thấy Lý Diệc Phi cũng đang ở nhà.

“Sao anh không đi làm?” Tiền Phỉ kéo hành lý hỏi anh.

“Hôm nay không phải là cô về nhà sao?” Lý Diệc Phi lời lẽ ngay thẳng trả lời.

“Tôi về nhà thì tôi không cần đi làm, cùng với anh có quan hệ gì đâu nhỉ?”

Lý Diệc Phi đi tới kéo hành lý về phía tay mình, “Đừng không biết phân biệt như thế! Theo đạo lý mà nói ý, bản thiếu gia đây chủ động tiễn cô em ra sân bay, hơn nữa còn chủ động giúp cô em xách hành lý, đáng lẽ cô em phải cảm động đến mức rơi nước mắt quỳ sụp xuống cảm tạ ông trời mới đúng! Bây giờ phản ứng của cô em hoàn toàn sai rồi, sửa lại cảm xúc ngay cho thiếu gia, nào, làm lại phản ứng một lần nữa cho bản thiếu gia nào!”

Mặt Tiền Phỉ vẫn ngu ngơ: “Anh, anh muốn tiễn tôi ra sân bay?” Cô chỉ vào mặt mình rồi hỏi Lý Diệc Phi.

“Thiếu gia, có phải là ngài bị trúng gió đúng không? Hay có phải ngài có việc gì cần tôi phải xử lý à? Thật ra có việc gì thì anh cứ nói ra là được, ngàn vạn lần đừng nên ân cần như vậy, đây không phải là phong cách của anh, anh bỗng nhiên đối xử với tôi tốt như vậy, khiến cho cả người tôi run lên bần bật!”

Lý Diệc Phi híp mắt nhìn cô, “Cô em nói xem thiếu gia đây có nên dùng mấy từ kia để miêu tả cô em không?”

Tiền Phỉ biết rõ tên nói chính là “bị coi thường”, vừa trợn mắt vừa nói: “Tự anh giữ lại mà dùng đi, so với tôi anh còn thích hợp hơn!” Sau đó có ý đồ tóm lấy hành lý, “Tôi đã đoán được anh muốn nói với tôi chuyện gì rồi, có phải là muốn mang bạn gái của anh về nhà đón năm mới đúng không? Thật ra thì, không cần khó mở miệng như vậy đâu, ngay cả anh tôi cũng còn có thể chịu đựng được lâu như thế thì còn chuyện gì là không thể dàn xếp được nữa! Nhưng mà, còn có một việc, khi mà hai người làm…, cố gắng gọn gàng một chút nhé, đừng có mà ném loạn cái cục cao su có chứa vô số sinh mạng linh tinh, đương nhiên nếu như mà ném đi còn có thể tự mình dọn dẹp, vậy thì cứ tùy ý mà vứt, nhưng mà nếu như để lúc tôi về nhà mà phải dọn dẹp, tôi nói cho anh biết nhém tôi mà thấy tôi sẽ rất cáu đấy!”

Lý Diệc Phi mất một lúc mới hiểu cái cục cao su mà cô nàng này nói là thứ gì, sau khi nhận ra, mặt đen lại, dùng ngón tay dùng sức đâm vào trán cô, “Cô có phải con gái không thế? Sao cái gì cũng nói được với tôi thế? Cô tưởng tôi là ngựa giống à?”

Tiền Phỉ bị tên kia đâm lệch cả đầu, cô vừa ngẩng đầu lại vừa xoa cái trán, lầm bầm nói “Tôi coi anh là chúa tể ngựa giống trong đám ngựa giống!”

Lý Diệc Phi lại dùng tay chọc cho cô một phát, rất mạnh tay khiến Tiền Phỉ phải xoa trán.

“Thật thiếu đạo đức mà, đùa thôi mà cũng mạnh tay như vậy!”

Ở trên xe taxi, Tiền Phỉ không nhịn được àm lầm bầm.

Lý Diệc Phi cũng không ngồi vào ghế phụ phía trước mà cùng với Tiền Phỉ ngồi ở ghế phía sau, liếc nhìn cô, vừa vung tay vừa oán trách: “Trong hành lý của cô đựng gì thế hả? Sao lại nặng như vậy! Cổ tay bản thiếu gia cũng đã muốn gãy rồi!”

Tiền Phỉ không nhịn được cười nhạo tên này: “Ai, thiếu gia thân thể đậu hà lan, còn thể trông mong gì chứ? Xách một ít đồ như vậy mà cũng lải nhải kêu mệt, thế này nếu như anh xuyên đến những năm 60 thì chắc là anh phải chết đói nhiều lần rồi ý nhỉ!?”

Lý Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: “Tôi cho cô biết, đừng có mà không biết phân biệt, cũng không có ai dám đề nghị bản thiếu gia đây xách hành lý đâu!”

Tiền Phỉ lỡ miệng dối lòng khen: “Thiếu gia giỏi quá à! Thiếu gia ngài thật sự là người có nhân phẩm! Thiếu gia ngài hãy mau nhìn xem tôi đã sắp bị cảm động đến mức khóc mù cả mắt đây này! Thiếu gia ngài cứ tùy tiện mang bạn gái đến nhà ở đi mà, nếu chủ thuê nhà dám có ý kiến, tôi sẽ chém đẹp cô ta luôn!”

Hai người ở phía sau xe làm trò, lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, vẻ mặt mê man khó hiểu nhìn bọn họ.

Hai đứa đang làm trò này đến cùng là quan hệ như thế nào? Sao mình nghe mà không hiểu vậy…

Lý Diệc Phi liếc xéo Tiền Phỉ, liếc một lúc rồi mới nói: “Vào đêm 30, những người thân quen của tôi đều ở nhà đón năm mới, tôi khẳng định là tên lạc đàn duy nhất, cho nên nếu như cô ấy không có về quê, tôi đây sẽ có thể dẫn cô ấy về nhà, nhưng mà thật ra thì chỉ cùng tôi ăn cơm, xem ti vi chờ năm mới, cũng không làm gì bậy bạ đâu.” Anh nhìn Tiền Phỉ thấy cô có biểu hiện khẽ giật mình, nghĩ nghĩ, còn nói, “Bản thiếu gia là người giữ mình trong sạch!”

Tiền Phỉ cảm giác thấy nếu lúc này trong tay mình có chai nước khoáng, cô nhất định sẽ cho lên miệng mà uống rồi sau đó vì chấn động là phun thẳng vào mặt Lý Diệc Phi để diễn tả sự kinh ngạc.

“Ha ha, Diệc Phi, anh đừng nói làm như tôi hay can thiệp vào việc riêng tư của anh lắm không bằng ý! Ha ha, cái gì mà không gì đấy, đó là tự do của hai người mà, không cần cùng chủ thuê nhà xin chỉ thị báo cáo chuẩn bị gì đâu…ha ha!” Tiền Phỉ ở bên vừa quay mặt vừa nói.

Lý Diệc Phi nghiêng đầu nhìn cô, “Nhìn cái bộ dạng ngu ngốc của cô!: Anh xoay xoay cổ tay, còn nói: “Lúc trước tôi nghe cô gọi điện nói chuyện với bô cô, hình như bác ấy thích uống rượu. Bạn của tôi cho tôi hai bình Ngũ Lương Dịch tôi không thích uống, cô cầm về cho bố cô nhé.” Anh đá đá cái túi bên chân.

Tiền Phỉ nghĩ lại, từ lúc đi ra ngoài tay anh ta vẫn luôn xách theo hai cái túi này, vốn tưởng rằng là tài liệu, không nghĩ tới đồ bên trong là thứ dành cho mình đấy.

Cô cúi xuống nhìn vào trong cái túi, cười mờ ám hì hì nói: “Cái này thật không biết ý mà! Anh nhìn anh đi, tôi chỉ bảo anh giúp tôi diễn kịch với bố tôi trong điện thoại thôi mà, anh còn định biến diễn giả thành thật thế này cơ á! Rượu này bao nhiêu năm rồi?”

Lý Diệc Phi bình thản nói: “Trần Nhưỡng cũng khoảng năm mươi năm rồi, lúc này thì hơi vội, cô cứ để cho bố cô uống tạm đã.”

Động tác cởi túi của Tiền Phỉ bị dừng lại. Cô đã làm đầu hành, cùng tổng giám đốc doanh nghiệp ăn cơm là chuyện bình thường, cơm ăn nhiều lắm, đối với rượu cũng có chút hiểu biết. Ngũ Lương Dịch Trần Nhưỡng năm mươi năm, một chai ít quá một vạn hai vạn rồi.

Cô từ từ ngồi thẳng người, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Lý Diệc Phi, nói: “Lý Diệc Phi anh mau nói cho tôi biết rằng đây là hàng fake thôi! Nếu không thì tôi không dám cầm đâu!”

Lý Diệc Phi hừ lạnh liếc nhìn cô: “Hàng fake cái đầu cô đấy! Rượu này nếu là rượu giải, tôi đổi sang họ Tiền nhà cô!”

Tiền Phỉ cảm thấy trong lòng loạn cào cào, “Đại ca à, lễ lớn này của anh quá to rồi, tôi không dám nhận à!”

Lý Diệc Phi rất khinh bỉ nhìn cô, bĩu môi một cái: “Có thế này mà cũng coi là lễ lớn! Tôi thấy cô đúng là thật sự chưa thấy qua các mặt khác của xã hội rồi.”

Lúc đến sân bay, đi vào chỗ vận chuyện, Tiền Phỉ run run cầm theo hai bình rượu, vẫn còn do dự.

“Tôi vẫn cảm thấy tôi nhận hai bình rượu này không được thích hợp cho lắm! Hay là anh cứ cầm về đi! Cô nhét cái túi về phía ngực Lý Diệc Phi.

Lý Diệc Phi không kiên nhẫn được nữa, “Nói lắm thế! Lẩm bầm cái gì, không nhìn xem ở phía sau có bao nhiêu người xếp hàng chờ cô kìa!” Anh đưa thẳng cái túi cho nhân viên nhận gửi đồ.

Tiền Phỉ nơm nớp lo sợ mà nhìn nhân viên đánh dấu cho hai bình tươu, làu bàu nói: “Sau khi tôi nhận hai bình rượu này của anh, anh sẽ không ép buộc tôi thay anh làm cái việc gì không có tính người đấy chứ?

Lý Diệc Phi xùy một tiếng rồi bật cười: “Đừng có tự mình đa tình được không, rồi lại không dứt được! Từ đầu cuối tôi chưa từng nói là đưa cho cô mà? Tôi nói rất rõ rang là đưa cho bố cô mà!”

Tiền Phỉ vẻ mặt đề phòng, “Vậy anh sẽ không ép buộc bố tôi thay anh làm chuyện gì đó chứ?”

Lý Diệc Phi không nói gì, chỉ dùng toàn bộ sức lực mình có, lại hung hăng chọc vào trán Tiền Phỉ một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.